"Nàng thế nào rồi?" Mộ Dung Nhan lo lắng hỏi Lâm Toàn thay Lãnh Lam Ca bắt mạch.
"Thái tử phi nương nương nàng...!hẳn là cảm xúc bất ổn, khí huyết công tâm, mới dẫn đến hôn mê...!" Lâm Toàn trầm ngâm một lát, nhẹ giọng trả lời.
"Tại sao lại khí huyết công tâm?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Cái này...!Tiểu nhân không dám phỏng đoán lung tung, có lẽ...!Có lẽ là bị cái gì kích thích." Lâm Toàn cẩn thận trả lời.
Mộ Dung Nhan nhìn Lãnh Lam Ca yếu đuối không thể tả, không khỏi nắm chặt song quyền, là ai đã hại ngươi như thế? Là Mộ Dung Huyền sao?
"Chữa khỏi cho nàng, nhất định phải chữa khỏi cho nàng." Mộ Dung Nhan cắn răng ra lệnh nói.
"Rõ." Lâm Toàn vội vàng cúi đầu đáp ứng, nhưng không khỏi ở trong lòng đánh trống nói, vì sao Vương gia lại khẩn trương với nàng như vậy? Thậm chí một chút không để ý thúc tẩu hiềm khích, lại tự mình ôm nàng lên giường, lần trước ở Tề vương phủ cũng là như thế, nương nương cũng không chút tránh hiềm nghi trước mặt mọi người giúp Tương Vương lau máu, như vậy.
Vị Thái tử phi này cùng Tương vương điện hạ rốt cuộc có quan hệ gì?
Mộ Dung Nhan xoay người rời đi, đến phòng binh khí lấy ngân thương của mình, sai người dắt một con bạch mã.
"Ngươi muốn làm gì?!" Sở Hạ Đề ở sau lưng Mộ Dung Nhan lớn tiếng hô, trong lòng tràn đầy chua xót.
"Ta..
Ta muốn đi giết Mộ Dung Huyền!" Mộ Dung Nhan không có xoay người, tay nàng nắm chặt ngân thương, ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.
"Ngươi thậm chí không biết phát sinh chuyện gì! Liền không giải thích được đi giết huynh?!" Trong lòng Sở Hạ Đề cực kỳ khổ sở, mỗi lần Lãnh Lam Ca vừa xuất hiện, nàng ấy liền choáng váng đầu óc, đem toàn bộ những lời nói với mình ném ra sau đầu.
"Không phải ngươi nói muốn cùng ta đi Ung Châu, cái gì cũng không quản, vui vẻ sinh hoạt sao...!Tại sao những gì ngươi vừa nói, đều đã quên?" Sở Hạ Đề sâu kín nói.
Mộ Dung Nhan bỗng nhiên xoay người, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói, "Nhưng mà...!Tiểu Đề...!Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Nhưng ngươi còn không bỏ xuống được nàng ta?" Sở Hạ Đề rũ con ngươi xuống, trong mắt phiếm lệ.
"Tiểu Đề...!Không phải như thế...!Việc này không liên quan đến tình cảm nam nữ..." Mộ Dung Nhan cảm thấy mình cực kỳ thống khổ, nàng không biết làm thế nào mới có thể lưỡng toàn.
"Ngươi không thể đi." Sở Hạ Đề ngắt lời, thanh âm kiên định.
"Tiểu Đề, ta nuốt không trôi cơn giận này...!Nàng ấy rõ ràng không hề làm sai gì cả..." Mộ Dung Nhan bừng bừng nói.
"Được, vậy ngươi đi đi, chỉ cần ngươi dám đi ra khỏi vương phủ này, ta liền đi giết nàng." Sở Hạ Đề giương mắt lên, bình tĩnh nói.
"Ngươi..
Ngươi!" Mộ Dung Nhan gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, tức giận đến cả người run rẩy, ngay cả lời cũng nói không hết.
"Làm sao, nếu như ta giết nàng, ngươi sẽ bởi vì nàng giết ta sao?" Sở Hạ Đề không chút sợ hãi chống lại đôi mắt Mộ Dung Nhan, thẳng thắn hỏi.
Mộ Dung Nhan không nói một lời nhìn Sở Hạ Đề, thật lâu sau, đem ngân thương trong tay nặng nề cắm vào trong gạch cứng rắn, trầm thấp nói, "Sở Hạ Đề, vì sao ngươi luôn thích hỏi loại vấn đề vô nghĩa này??"
"Ha ha, ngươi không tin ta sẽ đi giết nàng, hay là không dám nói ngươi sẽ giết ta?" Sở Hạ Đề thương tâm muốn chết cười lạnh nói.
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, vì sao mỗi lần Sở Hạ Đề đều phải nói ra hoặc làm ra loại ngôn từ cùng hành vi cực đoan này để kích thích chính mình.
"Có lẽ nàng ấy có một câu nói đúng, ngươi đúng là một tên lừa đảo, ngươi rõ ràng đã nói muốn đem toàn bộ trái tim này cho ta! Vì sao trong này vẫn luôn chứa đựng nữ nhân khác?" Sở Hạ Đề tiến lên một bước, túm lấy áo choàng trước ngực Mộ Dung Nhan, bi thương nói, "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?!".
"Tiểu Đề, ngươi bình tĩnh một chút...!Ngươi muốn ta làm sao, ta liền làm theo là được rồi!" Mộ Dung Nhan hốt hoảng nói, nàng thật sự không đành lòng nhìn Sở Hạ Đề bi thương khổ sở như thế.
Sở Hạ Đề ở trong ngực Mộ Dung Nhan nức nở một hồi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ngước mắt hỏi, "Ngươi thật sự sẽ nghe lời ta sao?"
Mộ Dung Nhan nặng nề gật gật đầu, nàng là thê tử của mình, chính mình phải nghe lời nàng mới đúng.
"Vậy ngươi hiện tại trở về điện nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần làm." Sở Hạ Đề nhẹ giọng nói, mang theo vài phần ngữ khí không thể cự tuyệt.
Mộ Dung Nhan hơi quay đầu nhìn sương phòng Lãnh Lam Ca nằm, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nhưng vẫn nghe lời bước vào tẩm điện của mình.
Mà Sở Hạ Đề âm thầm hít sâu một hơi, liền đi vào sương phòng lãnh Lam Ca.
"Công chúa điện hạ..." Lâm Toàn đang châm cứu cho Lãnh Lam Ca, nhìn thấy Sở Hạ Đề một mình đẩy cửa mà vào, hơi có chút kinh ngạc.
"Tình hình của nàng như thế nào?" Sở Hạ Đề nhàn nhạt hỏi.
"Thái tử phi nương nương mắc phải tâm bệnh, trong lòng tích tụ lâu ngày gây ra, tiểu nhân kỳ thật cũng là trị tiêu không trị gốc, lần này mặc dù tạm thời không nguy hiểm đến tình mạng, nhưng nếu là ngày sau khúc mắc vẫn không giải, không có cách nào hảo hảo điều trị...!sợ là...!sợ là..." Lâm Toàn thành thành thật thật đem tất cả sự thật thổ lộ cho Sở Hạ Đề nghe xong.
"Vương gia có biết việc này không?" Sở Hạ Đề trên mặt hơi cả kinh, mở miệng hỏi.
"Cái này...!Tiểu nhân còn chưa kịp báo cho Vương gia biết." Lâm Toàn cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt thê mỹ của Lãnh Lam Ca, trầm ngâm một lúc lâu, mang theo giọng điệu không thể cãi lại nói với Lâm Toàn, "Chuyện này ngoại trừ ta, ai cũng không được nói."
"Rõ" Lâm Toàn vội vàng đáp, kỳ thật mình cũng không dám nhiều lời.
"Ngươi nếu như làm xong rồi, trước hết lui ra đi, ta sẽ nhìn nàng." Sở Hạ Đề lại nói.
"Vâng." Lâm Toàn thu thập xong rương thuốc của mình, liền rón rén lui ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, Lãnh Lam Ca mới lặng lẽ tỉnh lại, nàng gian nan mở hai mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, liền cuống quít ngồi dậy.
"Ngươi tỉnh lại rồi." Thanh âm thanh thúy nhẹ nhàng.
Lãnh Lam Ca ngước mắt lên, đối diện với dung nhan xinh đẹp sáng ngời kia.
Sở Hạ Đề từ chỗ ngồi đứng lên, di chuyển đến trước người Lãnh Lam Ca, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi cảm giác thế nào rồi?"
Lãnh Lam Ca kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, hỏi, "Vì sao ta lại ở chỗ này?"
"Câu nói này, ta nên hỏi ngươi mới đúng." Sở Hạ Đề nói, trong thanh âm nghe không ra hỉ nộ.
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, đột nhiên xốc chăn lên, xuống giường, lảo đảo muốn đẩy cửa đi ra ngoài.
"Ngươi muốn đi nơi nào?" Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm bóng lưng lung lay sắp đổ của Lãnh Lam Ca hỏi.
"Tóm lại, không thể ở lại chỗ này." Lãnh Lam Ca cố hết sức nói.
"Ngốc Tử là ai?" Sở Hạ Đề đột nhiên hỏi, "Lúc ngươi hôn mê vẫn gọi."
Lãnh Lam Ca cả người run lên, tay đặt cửa cứng đờ, thật lâu không nói gì.
"Là nàng, đúng không?"
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, vẫn không nói một lời.
"Ôi, ngươi rõ ràng đã thành hôn sinh hài tử, tương lai không lâu cũng sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng vì sao ngươi còn không biết đủ?" Sở Hạ Đề vừa nghĩ tới bộ dáng đêm qua Mộ Dung Nhan khẩn trương với nàng như vậy, trong lòng liền một mảnh chua xót, "Ngươi cũng biết, ta đã từ bỏ hết thảy, không ngại nàng là địch nhân, không ngại nàng là nữ tử, không ngại cả đời cũng không có hài nhi, coi trời bằng vung, chẳng qua là vì muốn có toàn bộ nàng, nhưng vì sao...!ngươi còn không chịu buông nàng xuống?"
Lãnh Lam Ca chậm rãi xoay người, chống lại con ngươi Sở Hạ Đề, nàng chưa từng thấy qua nữ tử nào lại trực tiếp lớn mật thẳng thắn tâm ý của mình như vậy.
Một lát sau, nàng bình thản mở miệng nói, "Ngươi lo lắng nhiều rồi, đừng nói nàng là nữ tử, cho dù nàng là nam tử, bổn cung cùng nàng cũng tuyệt đối không thể."
Lãnh Lam Ca dừng một chút, rũ mắt xuống, thanh âm rất nhẹ nhưng kiên quyết, giống như đang nói với Sở Hạ Đề, cũng giống như đang nói với mình, "Ngươi yên tâm, bổn cung còn