Hoàng Thành Hung Nô, Hách Đồ Nhĩ Đốn, Vương điện.
Hung Nô vương oai hùng oai nghiêm ngồi trên vương tọa, ánh mắt như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm đứa con trai đang quy củ quỳ gối ở giữa điện.
"Sao không mang muội muội ngươi trở về?" Hung Nô Vương cau mày, trầm thấp hỏi.
Lúc trước, sau khi A Đề Đạt nhận định là Mộ Dung Nhan lén lút mang Đề Nhi đi, giận tím mặt, cả nước truy nã Mộ Dung Nhan, nhưng nàng vẫn trốn được về Yên quốc, liền phái sứ thần đến Yên Kinh muốn mang công chúa về, lại bị Yên Chiêu Đế hời hợt một câu hòa thân đuổi về.
A Đề Đạt ban đầu thầm nghĩ, Đề Nhi thích tiểu tử Mộ Dung Nhan kia, mình vốn cũng không phản đối hôn sự này, nhưng làm hắn tức giận chính là Mộ Dung Quang khinh miệt.
Dân gian thành thân còn chú ý tam thư lục lễ, nhưng Mộ Dung Quang lại giống như đi xin cơm, chỉ với một câu nói hời hợt, liền muốn mình đi Yên Kinh đem nữ nhi gả cho tên hỗn tiểu tử kia.
Năm đó, mười vạn Yên quốc tiếp viện áp sát, tướng sỹ Yên Quân dồn dập căm phẫn sục sôi, thề phải phóng ngựa san bằng Mạc Bắc Hung Nô, lấy sỉ nhục toàn quân Khoa Bố Đa bị diệt, báo thù thất hoàng tử Mộ Dung Nhan chết trận sa trường.
Hung Nô cuối cùng cũng khó địch, chỉ có thể bị ép nhượng lại năm trọng địa bao gồm cả Khố Luân, mới lấy đàm hòa bình.
Cắt đất cầu hòa chi nhục mấy năm nay vẫn tra tấn Hung Nô vương, mà nay Mộ Dung Quang lại khinh thường hòn ngọc quý trên tay mình như thế, quả thực làm A Đề Đạt rốt cuộc nuốt không trôi khẩu khí này, liền phái vương tử Tô Luân đến Yên Kinh tự mình mang Sở Hạ Đề trở về.
Thật lâu sau, Tô Luân hơi nâng đôi mắt lạnh như băng lên, trả lời, "Phụ vương, nàng đã không còn muốn làm người Hung Nô nữa."
Hung Nô vương nghe xong, sắc mặt biến đổi, run giọng hỏi, "Sao lại như thế?"
Tô Luân cắn răng nói, "Chỉ hận Yên tặc Mộ Dung Nhan kia miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ, vương muội tâm tư đơn thuần, làm sao có thể phân biệt được những hư tình giả ý kia."
Hắn dừng một chút, đứng thẳng người, chống lại con ngươi Hung Nô vương, nói, "Hiện giờ Yên quốc đại loạn, khẩn cầu phụ vương phát binh, đánh Yên tặc, đoạt lại Vương muội."
Ngươi nói muốn làm người Yên quốc, vậy ta liền tiêu diệt Yên quốc này!
Hung Nô vương chăm chú nhìn Tô Luân, xuất thần một lát, đến tột cùng là từ khi nào, trong mắt đứa con trai này lại ẩn chứa nhiều cảm xúc cùng sát ý mãnh liệt như vậy khiến người ta cân nhắc không thấu.
Tô Luân thấy sắc mặt Hung Nô vương chần chờ, không nói một lời, liền tiếp tục nói, "Phụ vương, Yên tặc ức hiếp Hung Nô ta nhiều năm, hiện giờ được cơ hội ngàn năm có một này, là trời ban cho Hung Nô ta, nếu không lấy, là trái với thiên mệnh!"
Hung Nô Vương chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi ra ngoài điện.
Con ngươi tang thương của hắn nhìn về phía một nơi nào đó, bầu trời đêm xuất hiện một ít ánh sáng cực kỳ ảm đạm, ánh nắng ban mai mỏng manh giống như sương mù tràn ra, lộ ra hàn lương thấu xương.
Gió bắc lạnh lẽo làm rối loạn mái tóc trắng bệch của A Đề Đạt, hắn lẩm bẩm nói, "Yên kinh..
nó là một nơi tốt sao? nhất định sẽ không giống Mạc Bắc lạnh lẽo như vậy chứ? Nếu như có thể, ta nghĩ đi xem xem..
nơi ngươi đã từng ở."
Hắn đứng lặng trong gió lạnh thấu xương một lát, bỗng dưng xoay người, chú ý đến Tô Luân, nhẹ giọng nói, "Lần này, phụ vương nhất định phải tự mình bước lên đất Yên quốc, tận mắt nhìn tử cấm thành trong truyền thuyết kia."
Tô Luân nghe vậy, trong mắt phóng ra tinh quang, cúi đầu nói với Hung Nô vương, "Nhi thần nhất định sẽ giúp phụ vương hoàn thành tâm nguyện này!"
Sử ký, mùa đông năm Bình Trị thứ hai mươi bốn, khói lửa nổi lên bốn phía, phong hỏa không ngừng, trong ngoài Yên quốc vô cùng rối ren, đối mặt với nguy cơ loạn lạc trước nay chưa từng có.
***
Mộ Dung Nhan tâm loạn như ma, chính mình thế nhưng hoàn toàn quên Lãnh Lam Ca vẫn là mẫu thân! Nhưng vô luận như thế nào cũng không thể để cho nàng lại tự chui đầu vào lưới!
Mộ Dung Nhan đỏ hốc mắt, vội vàng nói, "Hiện giờ trong cung hiểm ác vạn phần, ngươi tuyệt đối không thể hồi cung!"
Lãnh Lam Ca yên lặng nhìn Mộ Dung Nhan, nương theo ánh trăng sáng ngời, lúc này mình mới nhìn rõ người trước mặt.
Chỉ thấy hai tròng mắt nàng phủ đầy tơ máu đỏ thẫm, hốc mắt lún sâu, môi khô, sắc mặt xám xịt, nhìn qua tiều tụy dị thường, không còn một tia thần thái ngày xưa.
Lãnh Lam Ca đột nhiên rất muốn hỏi, ngươi là vì ta mới trở về sao?
Nhưng nàng vẫn nhịn xuống không hỏi, chỉ là ở trong lòng thở dài, thật không nghĩ tới, còn có thể cùng ngươi gặp lại...
"Bổn cung cảm kích ân cứu mạng của điện hạ, nhưng nếu Ngạn nhi có chuyện gì bất trắc, ta cũng không thể sống một mình." Lãnh Lam Ca cuối cùng rũ mắt xuống, không nhìn Mộ Dung Nhan, kiên định nói.
Mộ Dung Nhan nghe giọng điệu lãnh Lam Ca lại không có một tia thương lượng, gấp đến độ cắn răng một cái, không khỏi nói ngang ôm lấy nàng bỏ chạy.
Lãnh Lam Ca hô khẽ một tiếng, liền mang cả họ tên quát lên, "Mộ Dung Nhan! Mau buông ta xuống! Ta tuyệt đối không thể bỏ lại Ngạn nhi!"
Mộ Dung Nhan càng ngày càng thu nạp hai tay, gắt gao siết chặt Lãnh Lam Ca trong ngực, cắn chặt răng, mặc cho nàng liều mạng giãy giụa trong ngực mình, cũng tuyệt đối không buông tay.
Lãnh Lam Ca tức giận, há mồm hung hăng cắn lên vai Mộ Dung Nhan, đau đến mức nàng hít vài hơi khí lạnh.
Mộ Dung Nhan bị ép ngừng lại, buông lỏng cánh tay, nghiêng người tiến lên đưa tay vững vàng che lại môi Lãnh Lam Ca, tức giận nói, "Ngươi đủ rồi! Chẳng lẽ ngươi trở về, Ngạn nhi có thể được cứu sao?! Ngươi căn bản là tự thân khó bảo toàn! Nếu ngươi trở về, ngoại trừ tự lấy nhục ra còn có thể có cái gì..
Hí.."
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay Mộ Dung Nhan lại bị Lãnh Lam Ca hung hăng cắn, đau đến mức nàng cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Nhan nổi giận với Lãnh Lam Ca như vậy, nàng tức giận nàng ấy một chút cũng không vì an nguy của mình mà suy nghĩ, đầu óc nóng lên, lại nói nặng lời với nàng ấy.
Mộ Dung Nhan nhíu mày, mím chặt đôi môi trắng bệch, nhìn nữ nhân đang gắt gao cắn chặt bàn tay mình, bị nước mắt làm cho mặt mông lung.
Không lâu sau, nước mắt Lãnh Lam Ca trộn lẫn với máu Mộ Dung Nhan liền từng giọt từng giọt rơi xuống đất, Lãnh Lam Ca cuối cùng buông lỏng, che môi khóc không thành tiếng khóc lên.
Nàng nói không sai, chính mình căn bản là bản thân khó bảo toàn...!Mình căn bản cũng không có năng lực cứu ra hài nhi của mình.
Chính mình trở về, ngoại trừ làm cho mình cùng Ngạn nhi càng thêm khó chịu ra, thật sự cái gì cũng không làm được.
"Xin lỗi..
là ta nặng lời rồi.."
Mộ Dung Nhan thấy Lãnh Lam Ca một bộ dáng đau đớn không muốn sống như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhịn không được đưa tay kéo nàng vào lòng, thập phần hối hận chính mình vừa rồi nói với nàng những lời đả thương người kia.
Lãnh Lam Ca siết chặt nắm đấm, vừa khóc vừa liều mạng đấm vào lưng Mộ Dung Nhan, cuối cùng mãnh liệt nức nở, những năm gần đây chịu ủy khuất cùng khổ sở toàn bộ trút xuống, "Tại sao ngươi muốn gạt ta? Tại sao ngươi muốn gạt ta?! Ngươi có biết hay không, ta vẫn coi Ngạn nhi thành hài nhi của ngươi và ta, nhưng là..
nhưng ngươi tại sao là đồ giả?!"
Mộ Dung Nhan nghe xong, toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, mình thật sự phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ.
Nguyên nhân gốc rễ của tất cả tội lỗi, đều là bởi vì chính mình lừa nàng.
Lãnh Lam Ca tâm tình quá mức kịch liệt phập phồng, trong phút chốc khí huyết công tâm, bên môi lập tức tuôn ra vài tia máu tươi, hơi thở nghẹn lại, lại ngất xỉu trong ngất trong ngực Mộ Dung Nhan.
"Ca nhi?! Ca nhi?!" Mộ Dung Nhan ôm chặt thân hình lãnh Lam Ca nhanh chóng xụi lơ vô lực, hoảng sợ kêu lên.
***
Đêm đó, Tương Vương phủ.
Trong sương phòng truyền đến từng đợt tiếng trẻ con mới sinh khóc nức nở.
Lâm Toàn lau mồ hôi đầy đầu, yêu thương ôm hài tử vừa xuất thân của mình, ngồi ở trước giường, ôn nhu nói với thê tử Hồ thị, "Nương tử vất vả rồi, là một nữ oa xinh đẹp."
"Để cho ta nhìn nàng một chút." Hồ Thị suy nhược mà thở hổn hển, trong mắt lóe ra ánh sáng từ ái.
Lâm Toàn quỳ gối giường trước, nhẹ nhàng đặt