Tháng bảy, giữa hè.
Hai ngày qua, là Thưởng Hà tiết* mỗi năm một lần ở Yên kinh.
(*lễ hội ngắm hoa sen)
Hồ lớn nhất Yên kinh, Đông Minh hồ.
Hà hiệp la quần nhất sắc tài, phù dong hướng kiểm lưỡng biên khai.
(Lá sen và la quần cùng một màu, phù dung nở rộ hai bên)
Trên mặt hồ Đông Minh rộng lớn, du thuyền như thoi đưa, vô số văn nhân mặc khách đứng trên đầu thuyền, nâng cốc trò chuyện vui vẻ, ngâm thơ đối chữ, rất náo nhiệt.
Thi thoảng cũng có vài thiên kim tiểu thư cưỡi thuyền hoa đi ngang qua đó, mà từ trên thuyền lại truyền ra tiếng vui cười thanh thuý cũng thu hút nhóm tài tử phong lưu phải ghé mắt nhìn.
Trên một con thuyền cũng không quá thu hút, có một vị lão giả râu bạc trắng lấy lá sen làm chén, đựng rượu ngon, nhìn cảnh đẹp, uống từng ngụm từng ngụm, không bao lâu lại nặng nề say ngủ.
Mà ở đầu thuyền, một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng mười một mười hai tuổi, đang cúi người, như có như không đùa nghịch bọt nước trong suốt.
Một vị thiếu niên áo trắng khẽ tựa lên thân thuyền, duỗi một tay ra ngoài, xuyên xuống làn nước hồ, nhắm mắt cảm thụ dòng nước chảy, sắc mặt lạnh nhạt, khoé miệng ôm một mạt ý cười lười biếng, không kiêu ngạo khoe khoang, lại khiến người ta nhìn qua khó quên.
Thiếu nữ trẻ tuổi ngồi đối diện bạch sam thiếu niên mắt không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn mỹ của thiếu niên này, vô luận thế nào cũng không thể dời được ánh mắt mình, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có trăm ngàn cánh hoa, cánh nào cánh nấy bừng nở rộ.
Thật lâu sau, thiếu niên áo trắng tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ kia, liền mở con ngươi màu hổ phách, quay đầu, nhàn nhạt nhìn thiếu nữ đó.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, thiếu nữ chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, liền vội vàng ngượng ngùng cúi đầu, né tránh ánh mắt thiếu niên kia, chỉ sợ tâm tư mình bị đôi mắt đạm nhạt như nước hồ kia nhìn thấu một phân một hào nào đó.
"Lãnh cô nương, mặt của ngươi sao lại hồng như vậy, không phải cảm nắng đó chứ?" Đáng tiếc thiếu niên căn bản không hiểu phong tình, ngược lại nghi hoặc hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là hôm nay quá oi bức.
Ta đi ra đầu thuyền hóng gió một lát là được rồi." Lãnh Lam Ca đứng dậy, dở khóc dở cười nhẹ giọng trả lời, trong lòng lại thầm trách cứ, thật sự là đồ ngốc.
Bởi vì khoang thuyền thấp hẹp, Lãnh Lam Ca chỉ có thể khom người, nhưng vừa đi được hai bước tới đầu thuyền, lúc này một chiếc thuyền khác cơ hồ đi sát qua, nhất thời bọt nước văng khắp nơi, thân thuyền nhất thời lắc lư, Lãnh Lam Ca lảo đảo không vững, thân thể nghiêng về phía sau muốn ngã.
Nàng thầm nghĩ không ổn, lại không khống chế được thân thể, chỉ có thể đơn giản nhắm mắt lại.
Nhưng mà, nhưng không nghênh đón nỗi xấu hổ ngã sấp xuống như trong dự kiến, tương phản lại cảm thấy một trận gió cuốn đến phía sau mình, sau đó cơ thể mình được một vòng tay ấm áp vững vàng mang theo hương hoa lê nhàn nhạt ôm lấy.
Lãnh Lam Ca ngạc nhiên trợn tròn mắt, bỗng nhiên quay đầu, lại không ngờ vừa vặn đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc của Mộ Dung Nhan, nhất thời tim như ngừng đập, mặt ửng hồng, ngay cả hô hấp cũng bất giác trở nên dồn dập.
Nhuyễn ngọc trong ngực, chống lại mĩ mâu mang theo nét xấu hổ của Lãnh Lam ca, nhìn môi anh đào của nàng khẽ nhếch, thậm chí có thể ngửi được u hương nhàn nhạt thổ khí như lan của nàng, không biết vì sao, Mộ Dung Nhan chợt thấy đáy lòng đột nhiên rung lên, nội tâm nguyên bản không có chút rung động nào bắt đầu nổi lên từng đợt sóng gợn, một vòng một vòng lan tràn ra, không say không nghỉ.
Mộ Dung Nhan mi tâm nhíu chặt, thật vất vả mới cưỡng chế được cỗ xao động không hiểu đến từ đâu trong lòng này, trên tay hơi thi lực, liền kéo Lãnh Lam Ca trở lại đứng vững trọng tâm, cũng kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Ngươi không sao chứ? Cần phải để ý dưới chân." Thanh âm có chút tận lực vân đạm phong khinh, để khí tức mập mờ nguyên bản tràn ngập trong khoang thuyền nhất thời bị quét sạch tiêu tán hết.
Thế nhưng là Mộ Dung Nhan lại không phát hiện, đây là lần thứ nhất mình dùng ngươi để xưng hô với Lãnh Lam Ca, mà không phải dùng Lãnh cô nương tương đối lạnh nhạt trước kia.
"Lam ca không sao...Đa tạ điện hạ cứu giúp..." Lãnh Lam Ca cúi đầu khẽ cắn môi dưới, nửa như oán như giận trả lời.
Mới vừa rồi rõ ràng nháy mắt, mình thấy được trong con ngươi màu hổ phách của hắn loé lên quang mang chưa từng thấy qua...!Thế nhưng trong nháy mắt, hắn liền lại biến trở về vị Hoàng tử đạm nhạt thường ngày.
Lãnh Lam Ca vén lên màn che, đi ra khỏi khoang thuyền, hít một hơi thật sâu, muốn bình ổn lại l0ng nguc phập phồng của mình.
Trưởng công chúa Mộ Dung Tình nhìn thấy Lãnh Lam Ca ra, liền chớp chớp đôi mắt đen láy, cao hứng bừng bừng kêu lên với nàng: "Lam ca tỷ tỷ, mau tới đây cùng nghịch nước!"
Lãnh Lam Ca chống lại đôi mắt to trong veo như nước của Mộ Dung Tình, liền cũng cười sáng lạn đi đến đầu thuyền, ngồi xổm người xuống, học dáng vẻ Mộ Dung Tình, đem bàn tay tiến nhập vào hồ nước, cảm thụ được từng tia ý lạnh mà dòng nước mang đến.
Không ngờ, Mộ Dung Tình bên cạnh lại đột nhiên vốc một chút nước, xuất kỳ bất ý hắt lên mặt Lãnh Lam Ca.
"Ha ha ha ha, Lam Ca tỷ tỷ quá nhã nhặn! Như thế này mới vui chứ!"
Lãnh Lam Ca bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức trên mặt, trên sợi tóc đều dính đầy giọt nước, nàng một bên vội vàng dùng ống tay áo nhẹ lau lấy, một bên nửa kinh nửa buồn bực nhìn qua tên đầu sỏ tội lỗi đang ngửa mặt lên trời cười to.
Tâm niệm vừa động, một tay lặng lẽ xuyên vào trong hồ, trên mặt lại nhíu mày nhướn mi cả giận nói: "Điện hạ, sao lại nghịch ngợm như thế."
Mộ Dung Tình ngưng cười, nghiêng đầu, hỏi: "Lam Ca tỷ tỷ...chẳng lẽ tức giận sao?"
Lãnh Lam Ca cười mà không nói, tiếp theo một cái chớp mắt, cấp tốc rút bàn tay đang ngâm dưới nước ra, mang theo một tay đầy nước vẩy về phía mặt Mộ Dung Tình.
Mộ Dung Tình không ngờ Lãnh Lam Ca sẽ đột nhiên phản kích mình, lập tức không tránh thoát, bị hắt đầy người.
Nhưng Mộ Dung Tình lại không chút nào tức giận, ngược lại càng thêm thoải mái cười nói: "Ha ha ha ha, thế này mới có ý tứ!"
Liền lại ngồi xuống, vốc lên một vốc nước lại vẩy về phía Lãnh Lam Ca.
Mà Lãnh Lam Ca cũng không chút nào yếu thế, cũng vội vàng cúi đầu dùng ngọc thủ đi hứng nước.
Hai người cứ như vậy ngươi đến ta đi té nước về phía nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười duyên vui vẻ.
Mộ Dung Nhan vẫn ở trong khoang thuyền nhắm mắt dưỡng thần, tiếp theo liền nghe được đầu thuyền truyền đến âm thanh vui cười huyên náo, cảm thụ được thân thuyền truyền đến một hồi trái một hồi phải rất nhỏ lay động, tâm tư khẽ động, liền cũng đứng dậy, xốc lên màn che, muốn tìm tòi hư thực.
Lúc này, ánh nắng vàng rực rỡ hắt lên mặt hồ không gợn sóng, một trận gió nhẹ lướt qua, mặt hồ lập tức sóng nước lấp loáng, như một mảnh kim quang bị đánh tan nát, từng vệt nắng nhỏ vụn loang lổ, tan mất trong tầm mắt, thẳng tắp khiến người ta không mở mắt ra nổi.
Mộ Dung Nhan nheo nheo mắt, dùng những ngón tay thon dài ngăn trở ánh nắng chói chang, thẳng qua một hồi lâu, tràng cảnh hai nàng thiếu nữ vui cười hắt nước lẫn nhau ở đầu thuyền mới chậm rãi khắc sâu vào tầm mắt.
Mặt nước không chút lay động giống như một lăng kính, ánh lên tiếu dung rực rỡ loá mắt của Lãnh Lam Ca, dáng vẻ xinh đẹp bức người, mấy lọn tóc đen vương giọt nước như có như không dán tại hai má, tăng thêm nét yêu dã mê hồn, đôi đồng tử thanh lệ lưu chuyển hào quang chói mắt, thật sự lộng lẫy rực rỡ.
Lãnh cô nương nàng...thật đẹp...
Trái tim Mộ Dung Nhan từng chút từng chút đập rộn ràng, ánh mắt thuận theo những hạt nước ướt át bên trên cần cổ trắng ngọc yêu diễm của Lãnh Lam Ca chậm rãi dời xuống, trong chốc lát liền đỏ mặt.
Nguyên lai y phục của Lãnh Lam Ca đã sớm bị nước làm ướt nhẹp, y sam mùa hè rất mỏng dán chặt lấy da thịt, càng phác hoạ nên tư thái uyển chuyển yêu kiều thướt tha của một thiếu nữ.
Nhất thời, Mộ Dung Nhan nhìn ngây dại, thật vất vả mới kiềm chế được rung động, trong khoảnh khắc trong tim sôi trào mãnh liệt, nhấc lên sóng to vạn trượng.
Thẳng đến Mộ Dung Tình thoáng nhìn thấy bộ dáng thất thần của Mộ Dung Nhan, dừng lại động tác trong tay, lần theo ánh mắt Mộ Dung Nhan nhìn về phía Lãnh Lam Ca, lúc này mới phát hiện manh mối, liền vội vàng bước nhanh chắc phía trước Lãnh Lam Ca, kêu lên: "Nhan ca ca, ngươi nhìn chỗ nào vậy?!"
Tiếng gọi lanh lảnh làm cho Mộ Dung Nhan lấy lại tinh thần, lập tức xấu hổ không chịu nổi, cuống quít thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm giày mình.
Trong lúc nhất thời, ngây ngốc đứng chỗ màn che, tiến không được, mà lùi cũng không xong.
Lãnh Lam Ca lúc này mới phát giác thân trên của mình đã bị nước làm ướt, vội vàng dùng hai tay bảo vệ trước ngực, vừa thẹn vừa vội, cũng không biết làm thế nào mới phải.
"Nhan ca ca, còn thất thần làm gì, không mau cởi ngoại bào ra!" Mộ Dung Tình cảm thấy hôm nay Mộ Dung Nhan ngốc hơn thường ngày nhiều lắm.
"A...Được...!"Mộ Dung Nhan nghe thế mới vội vàng cởi ngoại bào của mình ra, còn chưa kịp đưa cho Lãnh Lam Ca, liền bị Mộ Dung Tình xông lên trước đoạt đi, choàng lên người Lãnh Lam Ca.
Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ gãi gãi cái ót, khẽ thở dài, liền quay người trở về khoang thuyền.
Xem ra, nên gọi phu tử tỉnh lại.
——
"Nhan ca ca, ngươi hẳn nên phụ trách đưa Lam Ca tỷ tỷ hồi phủ!" Mộ Dung Tình nói như thể chuyện đương nhiên.
Mộ Dung Nhan nhưng lại nghĩ thầm trong lòng, rõ ràng chính là ngươi làm ướt người ta, vì sao kết quả lại đẩy trách nhiệm lên trên đầu của ta.
Trông mong nhìn về phía phu tử mặt mông lung buồn ngủ, lại nhìn vẻ mặt vênh váo tự đắc của Mộ Dung Tình.
Thôi vậy, xem ra cũng chỉ có mình có thể đảm đương nhiệm vụ này.
Trong xe ngựa, Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca ngồi đối diện nhau.
Lãnh Lam Ca cúi đầu, hai tay một mực siết chặt tay áo của áo choàng, có vẻ hơi bứt rứt bất an.
Mộ Dung Nhan cuối cùng nhịn không được khẽ cười nói: "Ngươi cùng cái áo choàng này của bản vương có thâm cừu đại hận gì sao?
Lãnh Lam Ca lúc này mới phát hiện, nguyên lai thứ mình đang vò nát trong tay chính là bạch sắc ngoại bào của Mộ Dung Nhan.
Lập tức hai tay cứng đờ, gò má đỏ ửng, bối rối thấp giọng nói: "A, điện hạ, thực sự có lỗi..."
Trong lòng không khỏi ảo não, làm sao hôm nay ở trước mặt hắn ta lại luống cuống đến vậy, thật sự không giống mình bình thường.
"Không sao, kỳ thật ngươi ở trước mặt bản vương không cần câu nệ như thế." Mộ Dung Nhan ôn hòa nói, nhìn bộ dáng Lãnh Lam Ca xấu hổ lại ẩn chút buồn bực, đột nhiên cảm giác lòng của mình tựa hồ trở nên mềm mại chưa bao giờ có.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Lam Ca đây nghe được Mộ Dung Nhan nói chuyện ôn nhu như thế, không còn lãnh đạm.
Nàng không khỏi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bình tĩnh ấm áp kia của hắn, liền tựa như ánh dương quang ấm áp, khiến nàng thoáng thất thần.
Chạng vạng tối, ánh nắng buổi chiều tà như lửa, từng tia từng tia xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, Mộ Dung Nhan ngắm nhìn mấy sợi tóc tán loạn tản mát trên hai má Lãnh Lam Ca, liền không tự chủ đưa tay thay nàng vuốt ra sau tai.
Trong nháy mắt khi chạm đến da thịt Lãnh Lam Ca, hai người đều cảm thấy đáy lòng khẽ run lên, bốn mắt lưu luyến nhìn nhau, tựa hồ muốn trầm luân bên trong đôi mắt của đối phương.
Trong lúc nhất thời, năm tháng như lắng đọng, cả không gian im ắng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau trầm mặc không biết bao lâu, thẳng đến xe ngựa ngừng lại, ngoài cửa sổ xe truyền đến thanh âm xa phu: "Điện hạ, đã đến Lãnh phủ."
Mộ Dung Nhan lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, âm thầm hối hận mình vừa rồi tùy tiện xuất thủ đường đột, nghĩ thầm, nếu để nàng ấy hiểu lầm thì phải làm sao mới tốt, lập tức tâm loạn như ma.
Xa phu không nghe thấy âm thanh gì vọng ra từ trong xe, lại đề cao âm lượng, nói: "Điện hạ, đã đến Lãnh phủ."
"Ta biết."
Mộ Dung Nhan hít một hơi thật sâu, kéo suy nghĩ trở lại, dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, hơi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay về phía Lãnh Lam Ca còn đang trên xe ngựa, nói khẽ: "Nắm lấy tay bản vương, khi xuống dưới, cẩn thận một chút."
"Ân." Lãnh Lam Ca đỏ mặt, âm thanh yếu ớt như muỗi đáp lời, liền đem bàn tay trắng nõn thon gầy của mình đặt lên lòng bàn tay ấm áp mà ẩm ướt của Mộ Dung Nhan.
Đợi Lãnh Lam Ca vững vàng xuống dưới rồi, Mộ Dung Nhan lập tức thu tay về, sắc mặt xấu hổ nói: "Đã đến nhà