- Em cứ thế thì đừng trách anh tại sao lại nổi giận vô cớ với em- Một giọng nam vang lên, khuôn mặt, dáng người rất giống hắn và không ai khác chính là hắn
- Vậy thì sao? Lâu rồi em mới được gặp Killer mà! Anh có quyền gì cấm em không đươc ôm cậu ấy chứ?- Giọng nói đầy sự tức giận, khuôn mặt, vóc dáng đó không ai khác chính là nó
- Anh là bạn trai của em! Như vậy là không đủ quyền để ngăn cấm em hả?- Hắn quát to vào mặt nó
- Anh hãy nhớ, anh là bạn trai em không phải là papi của em hay là ông nội em! Cho dù anh có phải là họ đi chăng nữa thì cũng không có quyền ngăn cấm em được làm việc này việc kia!- Nó lại càng quá hơn, nó hét to lên để cho hắn nghe rõ
- …Được rồi! Kể từ ngày hôm nay, em muốn làm gì thì em làm anh không ngăn cản nữa!- Hắn quay mặt đi không cãi thêm với nó nữa
“ RẦM…”
Nó đã ra ngoài, cánh cửa đã được đóng mạnh tọa thành một âm thanh nghe thật chói tai đối với nó và hắn. Và đó cũng là ngày cuối cùng đó được gặp hắn…
______________Trở về với thực tại_____________
- Em xin lỗi…
Giọng nói vang xin của một cô gái thốt lên một cách đau đớn như bị tra tấn, cô cứ luôn miệng nói xin lỗi, mồ hôi rới ướt cả tấm nệm giường mới
- KHÔNG…
Thiên An bật dậy, khuôn mặt đẫm mồ hôi, giấc mơ đó đã theo cô mãi từ 1 năm trước, từ ngày cô tới dự buổi tan lễ của nó. Tiếng hét của Thiên An đã khiến cho không ít người đang ở dưới bếp phải giật mình và nhanh chạy lên phòng cô xem thử tình hình
- Thiên An, cô mau mở cửa đi!- Cô liên tục đập tay vào cửa và gọi tên Thiên An suốt
- …- Thiên An không trả lời
- Cô mau mở cửa đi! Cô có bị sao không vậy?- Nhõ lo lắng nói vọng vào
-…- Thiên An vẫn nghe những lời nói của nhõ và cô
Tiếng gõ cửa càng ngày càng to, Thiên An ngồi trên giường mà chân cứ thu rút vào lồng ngực cô, hắn lấy chìa khóa dự phòng và mở cửa ra. Mọi người đi vào trong nhìn thấy Thiên An đang khóc, chân cô cứ thu rút vào trong lồng ngực, đôi bàn tay của cô ôm chặt đôi chân đã mỏi mệt của cô. Hắn đi đến cạnh Thiên An
- Cô có làm sao không?- Hắn lo lắng hỏi Thiên An, vẻ lạnh lùng hằng ngày của hắn đã mất ngay lúc nghe tiếng hét của Thiên An
Thiên An không trả lời chỉ lắc đầu rồi buông lõng đôi tay ra và tiến gần hắn ôm chặt hắn lại, hắn bất ngờ không hiểu tại sao Thiên An lại làm vậy. Nước mắt của Thiên An rơi xuống làm ướt áo đồng phục của hắn, hắn định đưa tay lên ôm Thiên An thì vội đẩy cô ra
- Đừng chạm vào tôi!- Hắn thốt lên câu lạnh lùng rồi quay lưng đi xuống dưới và đi