Chương 100
Edit: Huyên
Gió thổi hoa rơi, tầng tầng lớp lớp cánh tường vi hồng rải rác bay.
Nhẹ nhàng rơi xuống trên nền đá xanh, khiến mấy con cún nhỏ tha hồ đuổi bắt.
Những con chó con lông xù mang vẻ mặt hung dữ, chạy loạn vào nhau như những cục bông nhỏ, động tác vụng về, rất đáng yêu lại buồn cười.
Từ Hách mang về hai con “Thám Hoa Lang” đều là chó đực; Nguyễn Thời Ý nhờ người vất vả đưa từ Bắc Vực về ba con chó lớn trắng đen một đực hai cái.
Hiện giờ đẻ ra hai ổ chó con, căn bản không phân biệt được ai là cha.
Theo lời Diêu Đình Ngọc, “Thám Hoa Lang” phải có huyết thống thuần chủng mới có thể nhạy cảm với Băng Liên.
Dòng máu pha trộn, bề ngoài nhìn không khác gì nhưng đặc tính đã khác biệt lớn.
Nguyễn Thời Ý và Từ Thịnh mượn cớ kiểm tra việc đọc sách và luyện võ của A Lục, dời bước tới ngồi ở hành lang nhỏ sau giàn hoa hồng leo, ánh mắt tỏ ý Lam Dự Lập chớ quấy rầy.
“Tiểu công chúa…” Lam Dự Lập vừa mở miệng, Thu Trừng đã lạnh mắt liếc một cái, hắn lập tức sửa miệng, “Thu Trừng, chúng ta… cùng nhau dắt chó đi?”
Nguyễn Thời Ý muốn hộc máu, đây là chuyện quái gì? Không có từ ngữ nào êm tai hơn ư?
Thu Trừng chu môi: “Không đi!”
Lam Dự Lập nóng nảy: “Ta có lời muốn nói.”
“Rốt cuộc huynh muốn dắt chó hay là nói chuyện? Dắt chó thì tự mình dắt đi! Nói chuyện, đứng ở đây nói!”
Cánh hoa rơi như mưa, y phục trắng đơn giản kết hợp với chiếc trâm bích ngọc giữa mái tóc đen khiến Thu Trừng giống như tiên tử vô tình lạc xuống trần.
Cho dù là đang trợn mắt cũng khiến Lam Dự Lập xuất thần trong nháy mắt.
Nguyễn Thời Ý không nhịn được bênh vực: “Được rồi, hai người vừa dắt chó vừa trò chuyện. Hắn sẽ thẳng thắn nói rõ gần đây vì sao bận rộn, cô cứ nghe đi.”
Nàng mang dáng vẻ thiếu nữ nhưng lời nói cử chỉ đều có cảm giác thành thục ổn trọng, ẩn trong đó uy nghiêm của trưởng bối.
Tuy Thu Trừng không cam lòng nhưng vẫn theo lời nàng nói.
Mắt thấy hai đứa trẻ càng lúc càng đi xa, Nguyễn Thời Ý thầm cảm thán, quả thật là nhà có con gái mới lớn!
*
Bên dưới núi giả, một con cún lạc đang chơi đùa với trái bóng vải, khiến Đại Mao Nhị Mao tranh nhau cướp đoạt, xoay đến chóng mặt.
Trong đầu Lam Dự Lập đều là chuyện của Diêu Đình Ngọc, dứt khoát để đôi chó tự chơi, nhẹ giọng giải thích với Thu Trừng nghi ngờ của mình.
Thu Trừng không biết Diêu Đình Ngọc, nhưng đã có duyên gặp mặt Hạ Tiêm Lạc mấy lần.
Nghe nói về vụ án tử vong bất thường của người vừa là thầy vừa là huynh đệ của Lam Dự Lập, đầu tiên nàng tỏ ra khiếp sợ, sau đó tức giận.
“Huynh đích thân đi điều tra còn gọi thêm biểu ca ta! Thế mà không gọi ta! Không đưa ta đi… Không coi ta là… là bằng hữu đúng không?”
Câu này nàng nói hơi lớn, khiến hai bà cháu cách đó không xa chú ý.
Nguyễn Thời Ý sợ chuyện trở nên ầm ĩ, bỏ lại A Lục, túm lấy tay áo Từ Thịnh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Thái Hồ để kịp thời khuyên bảo.
Lam Dự Lập bị nàng hung hăng quát, bật thốt lên: “Loại chuyện dơ bẩn này… Ta… ta không nỡ để muội lao lực.”
“Không nỡ?” Đôi mắt hạnh trong veo của Thu Trừng như chứa ý cười ngọt ngào.
“Ừ, ý là ‘không đành lòng’.”
Chàng thanh niên ngang tàng tự dưng đỏ mặt.
Nguyễn Thời Ý thầm nghĩ: “Lần trước đi du hồ không phải đã để tiểu tử ngốc này cầm hoa đuổi theo sao? Rốt cuộc có bộc bạch tấm lòng với Thu Trừng hay không? Hai người hiện nay là quan hệ gì? Tiến triển quá chậm! Còn không bằng… còn không bằng Từ tham ngủ và lão thái bà nàng đâu!
Thu Trừng không có cách nào làm bộ khách sáo với Lam Dự Lập, dứt khoát thả ra một câu: “Ta phải về Xích Nguyệt Quốc, huynh bảo trọng.”
“Hả?” Lam Dự Lập nghẹn họng nhìn trân trối, chần chờ chốc lát, hắn bừng tỉnh hiểu ra: “Muốn theo phụ vương muội quay về?”
Thu Trừng thấy hắn thường ngày quả cảm lại có khả năng lãnh đạo nhưng đứng trước mặt nàng lại cứ như kẻ ngốc, tức giận dậm chân: “Đúng!”
“Vậy, vậy bao giờ muội quay lại?”
“Không biết được, dù sao… Ngoại tổ mẫu không có ở đây, ta sẽ không giống như hồi nhỏ hằng năm đến kinh thành…”
Lúc nhắc tới ngoại tổ mẫu đã mất hơn một năm, hốc mắt Thu Trừng đỏ lên, lại bởi vì sắp đến lúc biệt ly mà nghẹn ngào.
Lam Dự Lập tay chân luống cuống, vẻ thương cảm hiện ra rõ ràng trong đôi mắt sáng: “Chẳng phải là rất khó gặp lại sao?”
Nàng chớp đi nước mắt, ra vẻ rộng rãi: “Nếu huynh rảnh rỗi có thể tới Xích Nguyệt Quốc thăm ta, vô cùng hoan nghênh.”
Lam Dự Lập muốn giữ nàng lại nhưng tự hỏi không có tư cách, lại không muốn trước khi bàn bạc đã từ bỏ sứ mệnh của gia tộc, không để ý hết thảy đi theo nàng. Hắn kiên trì đáp: “Được, ta nhất định sẽ tới.”
Thu Trừng cảm thấy không thú vị, thấy Nhị Mao ngậm bóng vải, đắc ý chạy lại giành công, trong lòng nàng thấy phiền muộn, giận dỗi xoa đầu chó một lát rồi nắm vòng cổ nó.
“Nhị Mao cùng ta trở vể Xích Nguyệt Quốc có được không? Cho ngươi cơm ngon rượu say, trắng trẻo mập mạp.”
Nhị Mao vừa nghe đến ‘ăn’, lập tức ngồi yên, cái đuôi điên cuồng lắc lư.
Lam Dự Lập nghiêm trang sửa lời nàng: “Nó là chó hai màu, đen nhiều hơn trắng, làm sao có thể trắng trẻo mập mạp?”
Thu Trừng trợn mắt nhìn hắn: “Vậy huynh tới đi! Đảm bảo cho huynh cơm ngon rượu say, trắng trẻo mập mạp!”
“Tiểu công chúa coi ta như chó sao?” khuôn miệng Lam Dự Lập cười giãn ra, như nắng ấm tháng ba, “Được! Nhất định sẽ cống hiến cho xứng với ‘khuyển mã’* của ngài!”
(*) Khuyển mã (chó ngựa) là từ kẻ dưới xưng với người trên, ở đây có lẽ Lam Dự Lập muốn đùa Thu Trừng ví mình như ‘khuyển’.
“Không bắt huynh phải làm chó,” Thu Trừng phun ra một câu, khẽ cắn khóe môi, nói nhỏ, “Nhiều nhất là… làm mã.”
Lam Dự Lập hiếm khi thấy nàng thẹn thùng, tức khắc ngẩn ngơ, chợt gom đủ dũng khí thử hỏi: “Vậy… có thể làm ‘phò mã’ không?”
Thu Trừng suýt nữa cho rằng tên ngốc này không tiếp lời được, bất ngờ phát hiện hắn lại thuận thế hỏi. Nàng bỏ qua ngượng ngùng, sảng khoái đáp: “Được!”
Nguyễn Thời Ý đang trốn cạnh núi đá vốn nghĩ Tiểu Điềm Cao lần này hoàn toàn bị ghẻ lạnh rồi, không ngờ biến chuyển đột nhiên xuất hiện.
Nàng và Từ Thịnh mắt to trừng mắt nhỏ, bên môi hiện lên nụ cười thần bí.
Nhưng chưa được bao lâu, ngoài cửa đã truyền tới một giọng nam trầm mạnh: “Xích Nguyệt Quốc phò mã chỉ có thể do Bổn vương khâm định!”
*
Mới vừa rồi Hạ Nhược Chiêu thấy thê tử ép nữ nhi và ba nam nữ trẻ tuổi ra xem cún con gì đó đã cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Nữ nhi rời nhà mấy tháng khó khăn lắm mới gặp lại, chỉ đi nửa khắc cũng thấy quá nhiều.
Đợi mãi không thấy Thu Trừng trở về, hắn mượn cớ thăm phủ đệ mà đi dạo khắp nơi.
Tất nhiên Từ Minh Lễ luôn bầu bạn bên cạnh.
Nhưng cố tình cậu em vợ lại không có nhiều đề tài chung, cả đường hai người chỉ yên lặng tản bộ, cũng không bị Lam Dự Lập và Thu Trừng đang kích động phát hiện ra.
Thu Trừng đang hồi hộp chờ mong đột nhiên bị phụ thân dội gáo nước lạnh, sự bất mãn đầy tràn.
“Con không cần phụ vương chỉ định Đại tướng quân gì đó! Càng không cần liên hôn với vương tử biệt tộc.”
Nguyễn Thời Ý và Từ Thịnh thấy tình huống đột nhiên thay đổi, vội vàng đi đường vòng chạy ra, dùng thân phận vãn bối hành lễ với Xích Nguyệt Vương và Từ Minh Lễ.
Hạ Nhược Chiêu dừng trước mặt bốn người, tràn đầy uy nghi, đánh giá Lam Dự Lập từ trên xuống dưới: “Ngươi tên gì?”
Lam Dự Lập lúc nãy vội vàng chào hỏi, hi vọng đối phương không để trong lòng. Hắn vội chắp lễ nói: “Thưa Xích Nguyệt Vương, vãn bối họ Lam, tên Dự Lập, trưởng tôn của Vi An viễn tướng quân, đang nhậm chức tại nội đình.”
“Ngươi ái mộ tiểu công chúa Hạ Nhược chúng ta?” Hạ Nhược Chiêu nhàn nhạt hỏi.
Lam Dự Lập có chút ngại ngùng, đáp lời: “Vâng.”
“Từ lúc nào bắt đầu?”
Ánh mắt Lam Dự Lập dịu dàng, bên môi cong lên: “Hạ chí năm kia.”
Con ngươi Thu Trừng mở to, lộ vẻ ngạc nhiên.
Quen biết đã nhiều năm, nàng chỉ coi hắn là tiểu ca ca bạn tốt của đại biểu ca nhà mình, mỗi năm hồi kinh gặp được một hai lần, cho tới năm nay mới đến gần nhau hơn chút.
Vạn lần không ngờ… người này đã để ý tới nàng từ hai năm trước.
Thật xấu! Khi đó nàng vẫn còn là tiểu nha đầu đấy!
Hạ Nhược Chiêu đánh giá ánh mắt lưu luyến giữa nữ nhi và cái tên thanh niên này.
Dáng vẻ của Lam Dự Lập vốn không thể bắt bẻ, cộng thêm sự trầm ổn nội liễm của con em thế gia và mạnh mẽ dũng cảm.
Đáy mắt Hạ Nhược Chiêu lướt qua ý khen ngợi khó phát hiện, sau đó trầm giọng.
“Nếu ngươi muốn trở thành phò mà Xích Nguyệt Quốc chúng ta thì cần phải so cưỡi ngựa bắn cung với ba thủ hạ đại dũng sĩ của ta, so sức lực, luận võ công, cần phải toàn thắng mới có cơ hội. Có dám không?”
“Vãn bối vinh hạnh sâu sắc!” Lam Dự Lập mặt không đổi sắc.
Thu Trừng biết dũng sĩ bên cạnh phụ thân trăm dặm mới chọn được một, người người đều có kinh nghiệm phong phú, khí thế không thể ngăn chặn. Cho dù Lam Dự Lập là anh tài tuổi trẻ cũng khó có thể toàn thắng.
Nàng rất sợ Lam Dự Lập bị đánh bại, lập tức không do dự cho hắn một viên thuốc an thần.
“Không sao, nếu huynh thắng bọn họ thì ở lại Xích Nguyệt Quốc, làm phò mã của bổn công chúa; nếu thua, ta gả vào Lam phủ kinh thành, làm nàng dâu của huynh.”
Một câu hứa hẹn trắng trợn được nàng thổ lộ trực tiếp.
Nguyễn Thời Ý, Từ Minh Lễ, Từ Thịnh, Lam Dự Lập không khỏi trố mắt nghẹn họng.
Chỉ có Hạ Nhược Chiêu phùng mang trợn mắt, giận đến khóe miệng cũng trễ xuống.
*
Trong con mắt nhìn chăm chú của mọi người và đám chó vây quanh, một đôi tình nhân tỏ tình với nhau và ước định, cho Lam Dự Lập thời gian một năm xử lý công việc trong kinh, bao gồm vụ án của Diêu Đình Ngọc, sự vụ trong nội đình và việc nhà Lam phủ, rồi sẽ đến Xích Nguyệt Quốc cầu hôn.
Đến lúc đó, Xích Nguyệt Vương sẽ dựa theo yêu cầu tiến hành khảo hạch nghiêm khắc.
Nếu nguyên lão gia tộc Hạ Nhược không chấp nhận hắn, việc này từ bỏ; nếu chấp nhận, sẽ xem tình huống rồi quyết định.
Nếu Thu Trừng trở thành trữ quân, Lam Dự Lập cần ở lại Xích Nguyệt Quốc, toàn tâm toàn ý giúp đỡ nàng; nếu Thu Trừng không nắm quyền, có thể một nửa thời gian ở Đại Tuyên, một nửa ở Xích Nguyệt Quốc.
Đề nghị này được Hạ Nhược Chiêu, Thu Trừng và Lam Dự Lập cùng đồng ý.
Đợi mọi người đồng loạt trở về sảnh, Từ Hách, Từ Minh Sơ, Chu thị đều kinh sợ - Thu Trừng không ngờ lại giống những nữ tử bình thường ở Xích Nguyệt tộc, tự quyết định chung thân đại sự của mình! Lại chỉ tốn có nửa canh giờ!
Đùa cái gì vậy!
Nhưng người Từ gia rất thưởng thức tiểu tử Lam Dự Lập, so với đại công tử Từ Thịnh chỉ có hơn chứ không kém. Mọi người đều hết sức hài lòng với kết quả lần này.
Mắt thấy ngay cả Từ Hách, Nguyễn Thời Ý, Từ Minh Lễ, Chu thị cũng đều lộ vẻ vui mừng tươi cười, nói lời chúc mừng, Hạ Nhược Chiêu không thể không xem kỹ Lam Dự Lập một lần nữa.
Ừm, tiểu tử này quả thật càng nhìn càng thuận mắt.
Xế chiều, Từ Minh Dụ nghe tin, cùng trưởng tử Từ Hạo đến phủ thủ phụ, cùng mọi người ăn tối, coi như đón gió tẩy trần cho Xích Nguyệt Vương.
Nguyễn Thời Ý, Từ Thịnh, Lam Dự Lập tạm thời buông xuống vụ án mơ hồ của Diêu Đình Ngọc, dùng vẻ mặt thân thiện toàn tâm gia nhập bữa dạ yến.
Trên bàn tiệc không có đàn sáo âm nhạc nhưng lại có mỹ thực trân quý.
Khó có khi gia đình đoàn tụ, hòa thuận bên nhau, không khí hài hòa.
Phu thê Từ Minh Lễ, phu thê Xích Nguyệt Vương chia ra ngồi ở chính vị, nói chuyện vui vẻ.
Phu thê Từ Hách bởi không muốn bại lộ thân phận nên chọn ngồi cùng với đám tiểu bối Từ Thịnh, Từ Hại, Thu Trừng, Lam Dự Lập, Tĩnh Ảnh, Mao Đầu, A Lục ở phía dưới, ung dung như thường.
Quá nửa tiệc rượu, Hạ Nhược Chiêu giơ chén rượu lên mời, cất cao giọng nói: “Nhờ chư vị chiếu cố Minh Sơ và Thu Trừng, Bổn vương ở đây kính trước một chén.”
Những người khác lúc này đáp lại, rối rít mời rượu.
“Lần này đi về phía đông, xác thực là vì muốn đón thê tử về nước,” Hắn dừng một chút, đưa mắt ngóng nhìn Từ Minh Sơ, “Mọi người ở Đại Tuyên đợi gần nửa năm, chắc hẳn chuyện nên làm cũng đã làm xong chứ? Không bằng… sớm ngày theo ta lên đường?”
Từ Minh Sơ nể tình hắn ngàn dặm tới tìm thê tử, lòng đã mềm đi ba phần; lại bị khuyên nhủ dỗ dành một buổi trưa, tức giận chất chứa nhiều ngày đã tiêu tán gần hết.
Nàng vốn muốn ở cùng nhiều hơn với phụ mẫu, đích thân đưa mẫu thân xuất giá; lại sợ trượng phu ra ngoài quá lâu, trong nước sinh biến sẽ càng bất lợi cho nữ nhi.
Đang lúc do dự, nàng nhìn trộm về phía Nguyễn Thời Ý.
Nguyễn Thời Ý biết tâm ý của nàng, hơi gật đầu.
Từ Minh Sơ ngay lập tức đỏ mắt.
Hai đôi mắt đẹp có đến tám phần tương tự cùng nhìn nhau, ánh nước thấm ra, đầy chua xót bởi ly biệt, lại có trông đợi vào tương lai.
Hai ba mươi năm trong lòng từng có chua cay ngọt đắng, từng oán, từng hận, từng ăn năn… Cuối cùng khi lớn lên trở thành thấu hiểu và bao dung.
Được mẫu thân tha thứ và che chở, nhận tình yêu xa vời chưa từng dám hi vọng của phụ thân, tận mắt thấy phụ mẫu hạnh phúc, nàng đã không uổng công chuyến này.
*
Với Nguyễn Thời Ý mà nói, buổi tiệc rượu này ngoại trừ con dâu thứ thích ăn dấm và hai đứa cháu trai, cháu gái đã xuất giá không có ở đây, người nên tới đều đã tới.
Trải qua bao trắc trở, trưởng tử vẫn có danh vọng như mặt trời ban trưa; con trai thứ một lần nữa coi trọng việc làm ăn, mọi chuyện thuận lợi; nữ nhi và bản thân nàng giải trừ hiềm khích lúc trước, đám cháu sự nghiệp thành công, nhân duyên mỹ mãn…
Trong khung cảnh hài hòa vui vẻ, cháu gái và Lam Dự Lập kết lương duyên đã hòa tan phiền não của nàng.
Mọi người liên tục nâng chén, nàng bởi vì tâm trạng kích động cũng không tránh khỏi uống nhiều thêm mấy chén rượu trái cây, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ mê ly.
Nàng ở trong trạng thái lâng lâng, giữ chặt người ngồi dùng chung mâm với mình – Từ Hách, nhỏ giọng nói về việc Lam Dự Lập điều tra Diêu Đình Ngọc, lại cảm khái “con cháu cùng đường’.
Thật may tiếng nói của nàng nhẹ lại mềm, bị âm thanh trò chuyện ồn ào của mọi người át đi.
Từ Hách nghe nói Diêu Đình Ngọc có khả năng bị bắt, không khỏi cau mày; nghe nàng cậy già lên mặt nói chuyện năm vừa rồi tụ họp, hẳn mỉm cười nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng không uống được nửa đâu, phải tỉnh rượu thôi.”
Nguyễn Thời Ý biết mình hơi say, sợ mất hình tượng trước mặt mọi người, thừa dịp bọn họ đi dạo chợ đêm cùng với Xích Nguyệt Vương, nàng tự xin ở lại.
“Vị hôn phu” Từ Hách đương nhiên ở lại cùng nàng.
Tập tục của Đại Tuyên, hôn phu và hôn thê phân nửa thời gian sẽ tránh không gặp mặt. Nhưng hai người lại làm theo cách ngược lại, ở trong phủ ra vào có đôi, trên dưới Từ gia đã sớm nhìn quen.
Tiễn một nhà Xích Nguyệt Vương đi, Nguyễn Thời Ý đứng hóng gió đêm một lúc, sóng vai đi cùng Từ Hách dọc theo con đường mòn dưới ánh trăng.
Tới chỗ không người, nàng kéo hắn ngồi xuống bàn đá bên cạnh cây dương liễu xanh tốt, có lẽ là do say nên quên cả bỏ tay ra.
Từ Hách nhếch khóe môi, đan mười ngón tay vào tay nàng, đưa đến bên môi hôn xuống.
“Tam Lang,” Nguyễn Thời Ý đắm chìm trong mê man, không để ý tới cái hôn nho nhỏ của hắn, “Gần đây chàng tới Hàn Lâm Họa Viện có tiếp xúc với đường đệ của ta không?”
Từ Hách ngẩn