Edit: Summer
Tháng bảy âm
lịch, thời tiết hơi lạnh, Gia Nguyên đế mở tiệc chiêu đãi sứ thần Bắc
Liệt ở rừng hoa Tây Giao, cũng mời thêm gia quyến của trọng thần.
Người Từ gia đang giữ đạo hiếu, vốn không nên tham dự.
Không ngờ Đế hậu nhắc đến đã lâu không gặp tiểu mao đầu Từ gia, Từ Minh Lễ
chỉ đành tuân theo thánh ý, sai người đem con mang đến trước mặt vua.
Mao đầu "Kẹo không rời tay” lại nhiệt tình vui vẻ chia sẻ với mọi người, vừa lúc cung cấp một cơ hội tốt để dò xét.
Nội các, lục bộ trừ nhân vật đầu não, tất cả đều được Mao Đầu khẳng khái tặng cho.
Tuyệt đại đa số người lấy nụ cười từ ái mà cảm tạ, thản nhiên đem viên kẹo
lớn bỏ vào miệng, chỉ có hai ba người có vẻ hơi do dự bất an.
Từ Minh Lễ thầm ghi nhớ trong lòng, bề ngoài làm bộ như không để ý, đem
chuyện dự tiệc giao cho phó quan quản lý, mình thì mang theo con trai
nhỏ trở về phủ.
Không nghĩ đến là, khi phụ tử
hai người vừa bước vào cửa phủ, được quản sự thông báo, mẹ con Bình thị
mấy tháng nay không lui tới hiện đang làm khách trong phủ.
Từ chuyện trả lại [Vạn sơn tình lam đồ], Bình thị cùng người Từ gia đã xé rách mặt mũi, lúc này viếng thăm, là muốn như thế nào?
Từ Minh Lễ chậm rãi đi vào trong sảnh.
Ánh đèn lay động, Chu thị ngồi trên chủ vị, cả người mặc bộ áo bào màu xanh, vẻ mặt nhạt nhẽo.
Mẹ con Bình thị ăn mặc tao nhã, nhưng búi tóc lại mới mẻ độc đáo rất khác biệt, đồ trang sức tinh mỹ, rõ ràng có dụng tâm.
“Từ đại nhân về đến thật đúng lúc!” Bình thị vừa nhìn thấy Từ Minh Lễ, biểu hiện nhiệt tình, “Chúng ta đang nhắc đến Thịnh nhi.”
Ánh mắt Từ Minh Lễ cùng phu nhân chạm nhau, từ ánh mắt nàng nhìn thấy được
vẻ không biết phải làm sao cùng với châm chọc hài hước, chỉ đơn giản hàn huyên đôi câu, tỏ ý đối phương tiếp tục.
Bình thị bưng ly lên, hớp một ngụm trà xanh: “Ta nhìn Thịnh nhi nhà ngươi
lớn lên, không thể nhìn được nó bị người ta lừa che mắt. Cố ý đến trước
nhắc nhở, một là nhớ đến tình nghĩa của thái phu nhân, hai là giúp hai
vị phân ưu.”
“Vậy sao, nguyện nghe nói rõ.” Từ Minh Lễ rơi vào trong sương mù, dứt khoát để bà ta nói cho hết.
“Nguyễn tiểu cô nương mà Thái phu nhân nhận nuôi, trước trêu chọc trưởng tôn
Lam gia, lại câu hồn con trai trưởng Hồng gia, sau lại cùng với một tên
đàn ông có vợ, ở nơi hoang dã cấu kết làm bậy… Thủy tính dương hoa như
vậy, sợ là không dễ làm con dâu Từ gia?”
Mắt phượng của Bình thị lưu chuyển, lời nói bén nhọn, chứa ba phần đắc ý, bảy phần cười trên nỗi đau của người khác.
Phu thê Từ Minh Lễ hai mắt nhìn nhau.
Trời biết bọn họ phải cố gắng bao nhiêu mới không lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
Là ai tung tin vịt bịa chuyện, nói “Nguyễn tiểu cô nương” muốn trở thành con dâu Từ gia.
Nói mẹ già đoan trang thận trọng nhà bọn họ “trêu chọc” bạn tốt của con cháu đã đủ quá đáng, còn nói cùng người dan díu?
Thật là chuyện cười giữa ban ngày!
Khích bác ly gián, lại chọn sai đối tượng.
Từ Minh Lễ đoán rằng, Từ Thịnh đưa đón Nguyễn Thời Ý rất là chu đáo và lễ
độ, có lẽ trong lúc lơ đãng biểu lộ thân mật bà cháu, rơi vào mắt người
có tâm, thành yêu đương trai gái, cũng không hẳn là không thể.
Mà hai nhà Hồng Lam xưa nay thẳng thắn, đối với thân phận của Nguyễn Thời Ý rất là tán thưởng, muốn lôi kéo thân cận, lại càng hợp tình hợp lý.
Đến chuyện…. đàn ông có vợ là từ đâu ra?
Thấy phu quân cười thầm không nói, Chu thị mỉm cười: “Thì ra là chuyện này!
Bình phu nhân yên tâm, Nguyễn cô nương cùng Thịnh nhi không có tình cảm. Kết giao cùng với hai nhà Hồng Lam chính là quan hệ kết giao của đời
sau, lại càng không có tình yêu. Đứa bé kia tính cách thuần lương, Từ
gia chúng ta trên dưới đều tin tưởng.”
Bình thị ỷ mình cầm bằng chứng cụ thể, đường hoàng tới cửa tố cáo, chỉ chờ phu
thê Từ Minh Lễ nổi trận lôi đình, mắng “Nguyễn tiểu cô nương” bạch nhãn
lang, từ đây đoạn tuyệt quan hệ, thỏa mãn phẫn nộ ngày đó bị làm nhục
nhã.
Nào ngờ vừa mới mở đầu, bị Chu thị nhẹ nhàng phớt lờ, một chút bọt nước cũng không văng ra.
“Bên ta cũng chỉ là nghe nói, nhưng hội ngắm sen ngày đó, mẹ con chúng ta
chính mắt thấy, nàng cùng thanh niên tuấn tú trốn ở trong rừng, lôi lôi
kéo kéo, lưu luyến chia tay, mà người nọ… cùng Thịnh nhi có dáng vẻ mấy
phần giống nhau. Sau đó ta phái người nghe ngóng, thanh niên kia là Tiên sinh trong Thư Họa viện, sớm đã có gia thất!”
Bình thị thề son sắt, thấy vợ chồng Từ Minh Lễ kinh ngạc, lại nói: “Ta cũng
không có ý tứ gì khác, chỉ sợ các ngươi không thấy được mặt mũi thật sự
của nàng, tốt bụng nhắc nhở một câu, đỡ cho các người bị nàng ta lừa bịp xoay vòng vòng! Ta nghe nói, Từ nhị gia giao việc làm ăn cho tiểu nha
đầu này không sợ nàng tùy ý phung phí, làm cho gia sản lụn bại.”
Từ Minh Lễ nhướng mày cười nhạt: “Nhị đệ hắn tình nguyện, có gì trở ngại?”
Bình thị bị bực đến trợn mắt há hốc mồm, hít thở không thông, hồi lâu không nói nên lời.
Ngược lại nữ nhi của bà cảm thấy người Từ gia đối với “Nguyễn tiểu cô nương”
bảo vệ hơn cả tưởng tượng, vội kéo tay áo Bình thị, nháy mắt ra hiệu,
thầm khuyên bà thức thời mà im miệng.
Lập tức, mẹ con Bình thị kết thúc buổi trò chuyện không thú vị, hậm hực ra về.
Từ Minh Lễ chợt nhớ tới, công việc cử hành giao lưu hội họa Tứ quốc lần
này Hoàng đế với cử Nguyễn Tư Ngạn đi, nhưng những ngày gần đây, hạ nhân bẩm báo, “Cô nương” suốt ngày trốn trong Lan Viên, chưa từng lần nữa
xuất hiện ở Thư Họa viện.
Chẳng lẽ… thật sự bị vị tiên sinh đã thành gia ở Thư Họa viện kia dây dưa?
Theo lý thuyết, Từ Minh Dụ an bài cao thủ trung thành tận tâm hầu hạ bên cạnh, còn ai dám tùy tiện đến gần?
Mẹ con xưa nay sống chung thẳng thắn, nhưng chuyện liên quan đến mặt mũi mẹ mình, Từ Minh Lễ cảm thấy không nên hỏi trực tiếp.
Đang do dự, vừa lúc gặp Từ Thịnh đi trực trở về, Từ Minh Lễ thấp giọng phân
phó: “Thịnh nhi, lập tức lên núi, mời Nhị thúc ngươi trở về thành một
chuyến.”
----
Hoàng hôn ngày hôm sau, trời đổ cơn mưa nhỏ, vườn hoa sau Lan Viên hồng suy thúy giảm, hương thơm trong vắt như có như không.
Nguyễn Thời Ý đứng dưới hiên, buồn chán muốn chết, yên lặng nhìn nước mưa gột
rửa bụi bặm trong khu vườn cũ kỹ, cảm giác bực bội trong lòng không thể
thanh trừ sạch sẽ.
Từ ngày dạo Tích Thúy hồ, Lam Dự Lập không một động tĩnh, Hồng Hiên thì sai người đưa đến không ít
văn phòng tứ bảo xa xỉ, mỗi món đều là tinh mỹ vô cùng.
Chắc hẳn đối với nàng vừa gặp đã cảm mến, nghe nói nàng đam mê thư họa, mượn cơ hội lấy lòng.
Lúc Nguyễn Thời Ý còn là “Từ thái phu nhân”, dưới danh nghĩa có thư họa
phường, hôm nay nắm trong tay cửa hàng Từ gia, lại càng không thiếu thứ
quý giá gì.
Mà Hồng gia trước sau như một yêu võ nghệ, không rành việc này, đồ vật có lẽ được mua bằng rất nhiều ngân
lượng từ cửa hàng nhà nàng, làm cho nàng dở khóc dở cười.
Lúc nàng vừa gặp Hồng Hiên, chỉ cảm thấy gương mặt đối phương cùng Hồng
Lãng Nhiên thời trẻ không chênh lệch bao nhiêu, hành động lời nói cẩn
thận hơn so với phụ thân hắn, trừ cái
này, không có ấn tượng gì sâu sắc.
Mấy mươi năm bị Hồng Lãng Nhiên dây dưa, thật vất vả “lấy chết giải thoát”, lại đến lượt bị con trai hắn nhìn trúng. Đây là cái thù oán gì?
Đầu tiên do nàng có nguyệt sự, cả người không khỏe, thứ hai thuận theo ý Từ Hách, không đi Thư Họa viện chọc cho hắn thương tâm; thứ ba, nàng gặp
mộng quỷ dị, không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Thấy các cửa hàng lớn tửu lâu mọi thứ đều hoạt động bình thường, nàng lười đi lại, dứt khoát trốn ở nhà.
Tối muộn mưa tạnh, gió thổi mạnh hơn, lay động cánh hoa, nước mưa đọng trên hoa rơi đầy mặt đất.
Nhìn trái nhìn phải không thấy nha hoàn, Nguyễn Thời Ý đang định tự mình trở về phòng lấy quần áo, chợt có một vật phá không khí mà bay đến, đúng
lúc rơi xuống cách chân nàng nửa thước.
Nàng bị dọa sợ liên tiếp lùi lại hai bước, ngẩng đầu lại thấy trên đầu tường có một một bóng người màu xanh.
Từ Hách dáng ngồi tiêu sái, trên mặt có ria mép đen nhàn nhạt, thần sắc
lại cứ cổ quái, như có lúng túng, như có mong đợi, cũng như bực tức.
Nguyễn Thời Ý hơi giận: Gia hỏa này lại làm sao vậy? cố ý chạy đến ném đá hù dọa nàng? Ngây thơ đến mức này à?
“Xin hỏi tiên sinh có việc gì phải làm?” Nàng tức giận hỏi.
“Nha đầu hấp tấp kia không có ở đây?” Từ Hách đối với Tĩnh Ảnh rất là kiêng kỵ.
Nàng nhếch môi khẽ cười: “Tiên sinh tìm tiểu nha đầu nhà ta? Đứa bé kia sáng sớm đã đi ra ngoài.”
“Tìm nó làm gì, ta tới tìm nàng!”
Từ Hách nhìn cảnh trí trong vườn, thấy trừ nàng ra thì không có người
ngoài, yên tâm nhảy xuống, tới bên cạnh nàng, giải thích: “Không phải là đến nói chuyện tình cảm cũ với nàng, mà là… có một chuyện hỏi ý kiến
lẫn nhau.”
Nguyễn Thời Ý liếc hắn, “Có chuyện,
không thể đàng hoàng đi cửa chính sao lại lén lén lút lút leo tường vào, không biết chuyện còn tưởng rằng…”
_ Tưởng rằng ta và chàng hai người có một chân.
Nhưng lời này hiển nhiên không đúng lúc.
Ngày đó từ biệt, nàng dưới sự quẫn bách cùng khó chịu, rời đi vội vàng, thái độ cũng lãnh đạm quá đáng, tất nhiên làm cho hắn ngộ nhận là – nàng
muốn đoạn tuyệt lui tới.
Xong việc nàng lại
nghĩ, nếu như hiểu lầm có thể làm cho hắn hoàn toàn từ bỏ, nói không
chừng lại là một loại giải thoát, sao không dùng dao sắc chặt đứt đoạn
đay rối này?
Bảy tám ngày trôi qua, nàng đã kết luận, bọn họ cuối cùng cũng sẽ mỗi người một ngả.
Chưa từng nghĩ tới, hắn lại lén lén lút lút xuất hiện trong nhà nàng.
Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của nàng, Từ Hách cực lực bày ra dáng vẻ thản nhiên đứng đắn.
“Hôm nay, Tô lão nhắc đến việc Thánh thượng cố ý muốn sưu tập [Vạn sơn tình
lam đồ] của ta. Tại hạ thỉnh giáo Nguyễn cô nương, lời này có ý kiến
gì?”
Nguyễn Thời Ý nhẹ nhấp môi, thầm nghĩ: “Người này là thật lòng đến đòi tranh hay mượn cơ hội tiếp xúc với nàng?
Từ Hách thấy nàng im lặng không nói, sắc mặt ngày càng sốt ruột, nhỏ giọng nói: “Nàng đem tranh chia ra nhiều phần? Hiện nay đều không ở trong tay nàng?”
“Năm đó chàng vừa đi, biệt tăm biệt
tích. Từ gia rơi vào tình thế tụt dốc không phanh, ta cùng đường, không
thể không dùng hạ sách này… Cách hơn ba mươi năm, chàng lại đặc biệt
chạy đến đây hỏi tội trách cứ ta làm mất bảo bối chàng vẽ ra?”
Nguyễn Thời Ý nghĩ lại khốn cảnh lúc trước, ký ức khuất nhục phẫn hận sớm đã phai mờ lại ồ ạt trở về.
Bỏ xuống, không oán hận, không có nghĩa là quên mất.
Nếu như Từ Hách trách cứ chuyện này, nàng nhất định không chịu nổi sự ủy khuất này đâu.
Từ Hách hoảng sợ: “Không bảo vệ tốt cho gia đình, là ta sai lầm của ta,
thể nhưng tranh… tổ phụ nàng dặn dò trăm ngàn lần, muốn hai ta bảo quản
đến bốn mươi năm sau, lần nữa trưng bày… nàng quên rồi sao?”
“Chàng căn bản chưa từng nói cho ta biết!” Nguyễn Thời Ý trừng mắt nhìn hắn,
“Lúc tổ phụ gọi hai ta đến, vừa lúc hai nhi tử thay phiên làm loạn, nha
hoàn dỗ không được, ta liền ôm đến sau bình phong bú sữa… sau này chàng
lại đen mặt đến Họa các vẽ tranh, là chỉ nghĩ là bí mật của hai người!”
Giấu bí mật mà không nói, giờ quay lại trách nàng mất trí nhớ!
Đừng có khi dễ người ta như vậy chứ!
“Ta cho là, nàng cũng nghe thấy.” Từ Hách trầm mặc trong chốc lát, giọng
nói trầm thầm thấp ôn nhu nghẹn ngào: “Huống chi, ta một mực tin chắc,
đừng nói là đến bốn mươi năm sau, cho dù là một trăm năm sau, hai ta vẫn hạnh phúc mỹ mãn như lúc ban đầu…”
Đôi mắt hẹp dài sáng trong của hắn toát lên nét ảm đạm, đối diện với ánh mắt ẩn ẩn sương mù của nàng.
Gió mạnh thổi đến, giọt nước lớn trên cành hoa rối rít rơi xuống.
Nguyễn Thời Ý lùi lại nửa bước, hoảng sợ nhìn hắn chỉ ngây ngốc tại chỗ, vội
vàng đưa tay kéo hắn một cái, không ngờ mình cũng không có đường lui,
sau lưng đụng vào cột hiên.
Nam thừa cơ vây nàng lại trong một tấc vuông, ánh mắt sâu thẩm chứa chan tình ý, như thủy triều cuồn cuộn hướng về nàng.
Nguyễn Thời Ý bị hơi thở ấm áp của hắn làm nhiễu loạn tâm trí, cuống quýt giơ
tay chống trên ngực hắn: “Cho nên, cuối cùng lão gia tử nói gì với
chàng?”
Từ Hách há miệng muốn nói, thình lình có tiếng nói lễ phép của hạ nhân truyền tới từ tiền viện.
“Thủ phụ đại nhân, nhị gia, đại công tử… trời vừa mưa, có bị xối ướt không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s