Chương 67
Edit: Summer
Nói đến đề tài Vạn Sơn Tình Lam đồ, Hạ Tiêm Lạc lấy lý do Tình Lam đồ không ở bên người, từ chối cho ý kiến đối với chuyện đổi tranh hoặc mượn để sao chép.
Nguyễn Thời Ý hậu tri hậu giác – nàng đã quá khinh thường Hàm Vân Quận chúa.
Nàng từng nhận định, đối phương chưa đầy ba mươi, nhiều nhất là người ăn chơi đàn đúm nhàn hạ, ỷ vào phụ thân che chở, tiên đế cưng chiều, mới có thể ở kinh thành an hưởng giàu sang.
Nhưng mà Hạ Tiêm Lạc xuất thân hoàng tộc, ngày thường lui tới với hoàng thân quốc thích phần lớn không phải là đèn cạn dầu.
Nàng lấy cách hành xử khác người khác xa với tư thái của phụ nhân, ở vòng huân quý trong kinh thành có một chỗ đứng, có tài sản có nhân mạch, nhất định ít nhiều phải có chút thủ đoạn..
Nghĩ đến, nàng lấy danh du ngoạn, đi khắp thiên hạ, tầm mắt cũng không kém.
So sánh mà nói, Nguyễn Thời Ý xuất thân từ thế gia thư họa, tình tình ôn hòa nội liễm; lúc sau lại lấy sức một mình gánh đỡ Từ gia, tiếp xúc hơn một nửa là người làm ăn trong giới thư họa, trình độ lừa gạt không nghiêm trọng lắm; cộng thêm nàng không có chuyện mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu, thiếp thất, đích thứ phức tạp, người kết giao tương đối đơn thuần, ngược lại hiếm khi lấy ác độ người.
Lần này, Hạ Tiêm Lạc sớm đã nhìn thấu mục đích của nàng, nhưng vẫn ung dung, như có nhưng không đùa giỡn nàng, buồn cười nàng, để cho nàng bị người đùa giỡn mà sinh ra bực tức.
Cẩn thận nghĩ lại, trừ một lần nha hoàn tâm phúc chui qua chỗ trống, Nguyễn Thời Ý cơ bản không bị thua thiệt.
Hôm nay sau khi phát giác thất sách, nàng nhanh chóng đè nén biểu tình sốt ruột, lấy thái độ ôn nhu uyển chuyển của “Nguyễn cô nương” ứng đối, bồi Hạ Tiêm Lạc thêm một ngày.
Đối phương nhất định đã đoán ra, bức họa này rất trọng yếu đối với người Từ gia.
Nếu nàng biểu lộ mất mác cùng gấp gáp, ngược lại làm cho Quận chúa không có sợ hãi, nâng cao giá trị.
Trong kỳ nghỉ ở hành cung, nàng từng “Vô tình gặp được” Từ Hách vào Tửu Tuyền cung dò la động tĩnh.
Hai người ra vẻ xưa nay không quen biết, đi lướt qua vai nhau trên con đường lót gạch trong rừng mai, nàng căn bản không dám nhìn thẳng hắn.
Chỉ vì, nàng đột nhiên nhớ lại một chi tiết.
- Ngô… Không sai, đêm hôm đó, nàng lần nữa thô bạo hô “Đánh” với “Tiểu Tam Lang.”
Rốt cuộc thì trong xương nàng ẩn giấu nhiều ý niệm lưu manh!
Chỉ mới không đến một năm làm “Nguyễn cô nương”, sự bình tĩnh tự nhiên, đoan trang dè dặt mà “thái phu nhân” cực khổ tích lũy được, bắt đầu từ khi gặp lại Từ Hách, tấc tấc vỡ ra, cuối cùng sụp đổ như dãy núi.
Mười chín tháng giêng, Nguyễn Thời Ý dẫn theo thị tỳ thiếp thân, lúc từ biệt với Hạ Tiêm Lạc, gặp Lục Dịch vừa bệnh nặng mới khỏi.
Lục Dịch tự biết, hành vi “Đêm tối chặn lại Nguyễn cô nương hơi say và đẩy ngã nha hoàn” làm tổn thương phong phạm, cũng kiêng kỵ người ra tay giúp đỡ đứng sau Nguyễn Thời Ý, càng không xác định được Nguyễn Thời Ý là quên thật hoặc lưu lại hậu chiêu.
Hắn cố gắng trấn định, bày ra vẻ yếu ớt bệnh hoạn, nhưng lại không thể nào che giấu nỗi ưu tư hận yêu quấn quít.
Nguyễn Thời Ý đối với chuyện kia không nhắc đến chữ nào.
Sau lưng, nàng âm thầm lắc đầu – Người trẻ tuổi bây giờ thật là!!
****
Đến Lan Viên, bên trong có tiếng chó sủa không dứt bên tai, trình độ náo nhiệt vượt xa dự đoán của Nguyễn Thời Ý.
Trước đây nhờ người Bắc vực tìm mang đến mấy cái lồng chó lớn, vừa vặn hôm nay đưa vào kinh thành.
Tuy rằng mắt Đại mao và Nhị mao có cùng màu, chiều dài lông có chút khác biệt, nhưng hình thể khi đến gần, có vẻ ngoài cũng như chó sói, nhiều ít có thể nhầm lẫn.
Trong vườn ầm ĩ, trừ bỏ chó, còn có Từ Thịnh.
Kỳ hạn cấm túc của Từ Thịnh vừa qua khỏi, hắn lập tức chạy đến Lan Viên thăm Nguyễn Thời Ý, cùng Đại khuyển mới tới quen thuộc một trận, không ngờ vừa lúc bị tổ mẫu nhà mình bắt gặp một màn đang cầm đường dỗ Tĩnh Ảnh.
Tĩnh Ảnh vốn đã hai mươi ba, bởi vì trời sinh mặt tròn mắt to, cộng thêm nàng rút đi khí thế nghiêm khắc và khắc nghiệt, mặc quần áo hồng nhạt, nhìn qua còn nhỏ hơn mấy tuổi so với Từ Thịnh cố ra vẻ già dặn.
Nàng tựa hồ có chút ủy khuất, đang cau mày bẹp miệng.
Từ Thịnh thì cầm ra một ống trúc nhỏ, cười nói hừ hừ: “Nếu nàng cười một cái, bổn công tử sẽ thưởng cho nàng một viên!”
Nguyễn Thời Ý trấn an Đại mao và Nhị mao, quăng cho trưởng tôn một ánh mắt “Ngươi chỉ có chút tiền đồ này”: “Đại công tử vừa được tự do, không kịp chờ đợi đến Lan Viên, ta còn tưởng là có chuyện đại sự cần thương lượng! Nguyên lai là vì muốn nhìn tiểu nha đầu này mặt mày vui vẻ!”
Từ Thịnh kêu oan: “Con rõ ràng là đến tìm người! Thấy người còn chưa trở về, đang định kêu Tĩnh Ảnh đi đón!”
“Nga… Ta đã bình an trở về, mời đại công tử tiếp tục.”
Nguyễn Thời Ý nhàn nhạt cười một tiếng, lệnh cho những người khác làm việc, tự mình đi về nơi ở.
Từ Thịnh vội vàng đem toàn bộ đường trong tay kín đáo đưa cho Tĩnh Ảnh, nhỏ giọng nói: “Đừng khổ sở, các nàng đã trở lại”, cất bước đuổi theo.
Nguyễn Thời Ý bước vào hành lang, ghét bỏ liếc một cái: “Nhìn ngươi một chút đi… còn có mấy phần bộ dáng Từ đại công tử? Suốt ngày đuổi theo sau lưng cô nương nhà người ta!”
“Cô nương gia người nói, là chỉ chính người hay là chỉ Tĩnh Ảnh?” Từ Thịnh gãi đầu.
Nguyễn Thời Ý thừa dịp bên cạnh không có người, giơ tay gõ lên trên ót hắn một cái.
“Còn miệng lưỡi trơn tru! Ngươi không đến đòi mắng, chuyện ngày đó, ta đã có ý muốn lật bài!
“Con sai rồi con sai rồi! Con tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như khảo sát tửu lượng của tiên sinh nữa! Được chưa?” Từ Thịnh thì thầm trong miệng, “Cũng không biết người từ nơi nào đào tới đây người có thể vẽ, có thể đánh, có thể xuống bếp như vậy… còn có thể làm huynh đệ!”
“Huynh, huynh đệ?”
Nguyễn Thời Ý đang vì bị Hàm Vân Quận chúa uổng công tính toán một phen, rồi lại làm chuyện mà khó có thể mở miệng với Từ Hách mà hỏa khí xông lên, nghe trưởng tôn không lớn không nhỏ than phiền, nàng không hiền lành bao dung như ngày xưa, đột nhiên giận dữ.
“Ngươi đôi ba lần ăn nói bừa bãi, ta nhịn! Nhưng ngươi có nhớ mình sau khi say rượu cùng tiên sinh nói lời hồ đồ gì không? Ngươi kêu hắn ở rể! Ngươi điên rồi sao! Không có nửa điểm phong độ của con cháu Từ gia! Làm sao trở thành một người mẫu mực để dẫn dắt đệ đệ và đám đường đệ?”
Từ nhỏ Từ Thịnh được nàng yêu quý nâng niu, cho dù phạm vào sai lầm lớn, cũng rất ít khi bị nàng nói lời hơi lạnh lùng tàn khốc, lúc này bị nàng mắng không kịp vuốt mặt, trong lòng buồn bực khó nhịn.
“Con cũng biết! Người coi trọng hắn! Người càng ngày càng coi trọng hắn! Trước kia nhi tử ruột người đánh con mắng con, người vĩnh viễn đứng về phía con! Hiện tại, người vì một tên dã… tiên sinh, dạy dỗ con! Đánh con! Mắng con! Con quả nhiên… bị chán ghét mà vứt bỏ rồi!”
“Ngươi, ngươi…. Nói mê sảng cái gì!”
Nguyễn Thời Ý thật lòng vui mừng vì mình có một trái tim trẻ khỏe, không đến nỗi bị hắn chọc giận đến ngã xuống đất tại chỗ.
Từ Thịnh như chó nhỏ bị chọc xù lông, lỗ mũi hừ một cái: “Con vốn muốn nói cho người một tin tức quan trong, con quyết định không nói! Đánh chết cũng không nói!”
“Phản rồi đúng không?”
Từ Thịnh chống lại ánh mắt ác liệt của nàng, khó tránh khỏi rụt rè.
Nhưng lời độc ác vừa mới quăng ra, hắn không thể lập tức sửa đổi, vì thế sửa miệng: “Vậy, vậy người nói cho con! Tại hành cung có gặp tiên sinh không? Tiểu tử Lam Dự Lập kia hôm qua vừa trở về kinh thành, nói thấy tiên sinh cạo hết râu dung mạo cực kỳ giống con, còn bị giật mình! Người nói hắn đang tốt đẹp, cạo râu làm gì chứ!”
Nguyễn Thời Ý loáng thoáng nhớ lại một tình cảnh.
Nàng từng cưỡng ép ấn Từ Hách lại, nửa bò trên người hắn, cầm kéo cắt sửa từng cọng râu quanh mũi môi hắn.
Ừm, nàng còn hài lòng vuốt ve khuôn mặt dở khóc dở cười lại khó nén ý tứ thân mật của hắn.
Sau đó liền…
Từ Thịnh thấy nàng không nói, mặt đẹp lại đỏ mất tự nhiên, nhướng mày mà cười: “Ai nha! Mùa xuân tới! Tâm hoa nộ phóng! Xuân quang sáng rỡ nha!”
Vừa dứt lời, lại chọc cho nàng gõ một cái.
*****
Tháng giêng, cuộc sống trôi đi như thường lệ.
Việc làm ăn của Từ gia vẫn như cũ, Nghĩa Thiện đường tài trợ, thu dụng, trường học tiến hành thuận lợi, Nguyễn Thời Ý và Hạ Tiêm Lạc giữ quan hệ bạn bè mà lui tới, không lạnh không nóng.
Duy chỉ có chuyện thành ngầm vẫn âm thầm điều tra, không lấy được tiến triển.
Đến tháng hai, nàng bỗng nhận được tin tức của Từ Hách- hắn đã mua một căn nhà tam tiến tam xuất* ở cảnh Li Khê, mời