Chương 79
Edit: Summer
Giấc mộng sợ hãi liên quan đến bí đạo, một đi không trở lại.
Tựa như ngọn lửa cháy dưới ánh nắng chói chang, trong nháy mắt rơi vào dòng suối chảy lạnh lẽo, Nguyễn Thời Ý mơ mơ màng màng vốc lên một vốc nước mát lạnh, hớp qua một ngụm.
Cả người có chút thoải mái không nói ra được, tứ chi bách hài như có hơi thở ôn lạnh vờn quanh.
Nói chung là một ngày lo lắng vô ích, cộng thêm bôn ba lao lực, nàng ngủ một giấc đến sắc trời sáng hẳn mới lười biếng mở to mắt.
Ừm… Cái gì mà mặt trời chói chang, cái gì suối trong yên tĩnh, một mực không tồn tại.
__ nàng mặc ba tầng xiêm áo, nằm nghiêng trên giường, hai tay hai chân đeo lên người Từ Hách.
Từ Hách lười biếng nằm ngửa mặt, phát giác nàng có động tác, hắn chuyển mắt cười nói: “Nguyễn Nguyễn, tay chân nàng có tê dại hay không? Có cần ta xoa giúp hay không?”
…!
Nguyễn Thời Ý hoàn hồn, phân biệt rõ hoàn cảnh của mình, cuối cùng xác nhận một chuyện – đêm qua nàng bồi hắn vẽ tranh, hoàn toàn quên trở về phòng, trực tiếp ngủ ở gian ngoài.
Đến nỗi vì sao lại dính lên hắn, nhất định là bởi vì nàng mặc quá nhiều quần áo, mà nhiệt độ cơ thể hắn lại mang tính hàn lạnh mát mẻ, khiến cho nàng trong giấc mộng không tự chủ đến gần.
“Chàng, chàng sao không… Không đánh thức ta dậy!!”
Nàng tự biết lời ấy là nói nhảm, vẫn không tránh khỏi giận hờn ảo não.
“Nhìn nàng ngủ ngon, ta không nỡ đánh thức, lại không đành lòng để cho nàng ngủ trên tháp… Dĩ nhiên phải ôm nàng trở về giường!” Từ Hách cười nói hừ hừ: “Yên tâm, ta không làm bậy, là nàng chủ động ôm ta.”
“Nga….. Vậy thì thật xin lỗi.”
Nguyễn Thời Ý trấn định lui lại từ trên eo đùi hắn, chậm rãi ngồi thẳng người.
Từng có mấy lần kinh nghiệm, nàng biết rõ mình càng biểu hiện khiếp sợ cùng thẹn thùng, tên kia càng đùa giỡn không chừng mực hơn.
Nàng phải học cách để da mặt dày lên.
Việc cấp bách bây giờ là thừa dịp không ai phát hiện, vội vàng chạy về phòng khách.
Thấy Từ Hách ngông nghênh nằm bất động, nàng không thể không biết xấu hổ mà bò ngang qua trên người hắn, kiềm chế ý quẫn bách, đẩy hắn một cái.
“Ừm?” Hắn cười như không cười mà nhìn nàng.
“Ta, ta muốn đi xuống, chàng nhường một chút.”
“Nga? Ngủ xong rồi chạy à?”
“Chớ nói bậy bạ!” Nàng dùng sức xô đẩy hắn, mạnh mẽ từ cuối giường “phá vòng vây” đi ra.
Từ Hách duỗi tay nâng nàng một cái: “Gấp gáp cái gì! Ta cũng không có ăn nàng!”
Sau khi Nguyễn Thời Ý xuống giường, bất chấp tầm mắt ý vị sâu xa của hắn, lập tức cởi ra áo khoác màu xám tro của hắn, lại nghe hắn cười thầm, “A a, cũng đã là lão phu lão thê, còn phải khách khí như vậy sao?”
Nàng lười phản ứng hắn, cẩn thận vòng qua bình phong, xác nhận bên ngoài không có động tĩnh khác, lặng lẽ kéo cửa phòng ra.
Chân chưa bước khỏi bậc cửa, động tác của nàng hơi ngưng lại.
Chỉ vì, bên ngoài hai thước trước mặt nàng, là năm con chó lớn đang ngồi xổm thật chỉnh tề, bao quanh cửa, le lưỡi ngoắc đuôi, tựa như đang đợi cái gì.
Càng lúng túng hơn chính là, A Lục cùng Trầm Bích vừa vặn từ cuối hành lang bưng dụng cụ rửa mặt đi tới, vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Thời Ý đầu bù tóc rối bời, xiêm áo không chỉnh tề, đang trong tình thế khốn quẫn do đám chó ở cửa vây quanh.
“Cô nương, người dậy rồi? Đây là nước cho người.” Trầm Bích tựa như từ sớm đã biết nàng ở trong phòng Từ Hách, một nửa điểm ngạc nhiên cũng không có.
“….Tối hôm qua ta ở vẽ tranh cùng tiên sinh, vô tình ngủ.” Nguyễn Thời Ý tự xưng là nàng nói tất cả đều là thật.
“Vâng,” Trầm Bích nghiêm trang gật đầu, nhỏ giọng bổ sung nói, “Thật ra thì, người cần gì phải giải thích với người làm.”
Nguyễn Thời Ý phát hiện mình vô ý lại lộ ra một mặt chột dạ, tức thì tìm lối thoát từ chỗ Đại Mao Nhị Mao, “Còn chuyện gì xảy ra với mấy tên tiểu tử này?”
A Lục cười nói: “Tối hôm qua thúc thúc nói, nếu bọn nó ngoan ngoãn gác đêm, không loạn không ồn ào, sẽ thưởng ăn ngon, cái này không phải là sáng sớm đang chờ sao?”
“Kia…. Tối hôm qua thật sự không có người tới quầy rầy chứ?” Nguyễn Thời Ý từ đầu đến cuối cũng không an tâm.
Từ Hách không lo lắng, thành thơi khoác áo khoác đi ra: “Bọn nó rất cảnh giác! Đêm qua Thịnh nhi còn ở cách cửa viện hơn mười trượng, Nhị Mao cùng bốn con lông lá này đã cào cửa ta… Nếu thật sự có người xa lạ, sớm đã sủa lên rồi.”
Ánh mặt trời dừng trên vết sưng đỏ đang dần biến mất trên mặt hắn, chỉ còn lưu lại dược cao loang lổ, lại thêm bộ râu tục tằng, áo mũ xốc xếch, đứng cùng với Nguyễn Thời Ý, khó phân biệt ai so với ai càng chật vật hơn.
Trời mới biết Trầm Bích và A Lục phải cố gắng thật nhiều mới có thể đè lại độ cong nơi khóe miệng.
***
Ngôi nhà vô danh này của Từ Hách ban đầu chỉ có ba người ở, lương thực dự trữ vốn cũng không nhiều, bỗng nhiên cộng thêm Nguyễn Thời Ý, Trầm Bích, A Lục và chó, không đến hai bữa là sạch bách.
Buổi trưa, người làm Từ phủ cầm trong tay thủ dụ của Thủ phụ đại nhân, đưa đến cho bọn họ một xe lương thực bột gạo, rau cải thịt, còn có gà sống vịt sống cá sống.
Nguyễn Thời Ý nhìn thế trận kia, chợt cảm giác con cháu cố ý để cho nàng ở chỗ “tình lang” lâu hơn mấy ngày, sinh ra một loại ảo giác “Lão nhân gia bị ghét bỏ”.
Hai người không thể thăm dò tình huống xử lý thành ngầm từ miệng người Từ gia, chỉ biết Từ Minh Lễ cả đêm triệu tập quần thần nội các thương nghị đối sách, cũng đoán được án này khó giải quyết, đã vượt qua dự liệu của mọi người.
Từ Hách không có cách nào tự mình trở về phủ Quận chúa để hồi đáp yêu cầu của Hạ Tiêm Lạc, chỉ có thể nhờ người Từ gia giúp hắn mang đi thư tay.
Nội dung cụ thể là cái gì, Nguyễn Thời Ý không biết được.
Ngày này, Trầm Bích, A Lục cùng hai tên lão bộc bận bịu an trí nguyên liệu nấu ăn, mà Từ Hách thì nắm chặt thời gian sao chép.
Nguyễn Thời Ý khắp nơi thu thập, thấy trường bào của Từ Hách bị mài mòn, nàng dịch đến bên cửa sổ, hướng về phía ánh sáng xe chỉ luồn kim.
Từ Hách trong lúc tập trung ngẩng đầu một cái, mắt thấy nàng dùng động tác không thuần thục nghiêm túc khâu vá sửa lại, không nhịn được cười một tiếng: “Bất luận qua bao nhiêu năm, Nguyễn Nguyễn thủy chung vẫn là vị hiền thê lương mẫu.”
“Đừng chê cười ta,” nàng nhẹ nhàng xì một cái, “Đêm đó ta vừa sinh ra Minh Sơ, liền nghe tin dữ của chàng, thời gian ở cữ ngày đêm khóc tê tâm liệt phế, khóc cho mắt bị thương, ba mươi năm qua chẳng những không vẽ tranh, ngay cả kim chỉ cơ bản cũng không đụng tới…”
Thấy thần sắc Từ Hách bi thương, nàng cười một tiếng: “Ta nói chuyện này cũng không phải là oán chàng, mà là sợ chàng cười nhạo ta khâu vá không được tốt, trước tiên tìm một nấc thang cho mình thôi.”
Từ Hách ngừng tay giữa chừng, bước chậm rãi đến bên cạnh nàng, cẩn thận đoạt lấy kim chỉ từ trên tay nàng.
Chống lại ánh mắt sáng trong chứa đầy nghi hoặc của nàng, hắn đưa tay đem nửa người trên của nàng ôm vào lòng mình.
Nguyễn Thời Ý dựa vào ngang eo gầy thon chắc của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lại làm cho gò má nàng say hơi nóng.
“Chàng lại mượn cơ hội… Táy máy tay chân với ta!”
Bị hơi thở trên áo bào trầm hơi nước của hắn làm cho rối loạn tâm thần, nàng thoáng cựa ra.
Từ Hách không miễn cưỡng nàng, chẳng qua là cúi đầu xuống, lẳng lặng ngắm nhìn mặt mũi ôn uyển trầm tĩnh của nàng.
Từ góc độ của hắn, có thể thấy mái tóc đen như nhuộm mực của nàng, cổ trắng như bạch ngọc, đôi môi hồng nhuận tươi màu.
Ba màu sắc đen trắng đỏ ánh lên nhan sắc, như vẽ mực điểm son, kiều mị động lòng người.
Nguyễn Thời Ý bị bao trùm bởi ánh mắt to gan nóng bỏng như muốn nướng chín nàng, vội vàng cầm lên xiêm áo bị hắn vứt đến bên cạnh, không ngờ một chút không cẩn thận, đầu ngón tay bị kim đâm, lúc đang rút về không tránh được “A” lên một tiếng.
“Có đau không?”
Từ Hách vội vàng đoạt lấy tay nàng, không chút do dự kéo đến miệng mình, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm.
Nguyễn Thời Ý giật mình nhìn động tác vô cùng lưu loát của hắn, nhịp tim ngưng lại một nhịp, đầu ngón tay đau nhói trong nháy mắt bị thay thế bởi cảm giác mềm mại tê dại.
Đáy lòng nảy sinh một tình cảm cực kỳ vi diệu, mơ hồ như mật ngọt khiến ong bướm không thể nào kháng cự.
Giờ khắc này, chính hắn vô cùng sốt ruột ân cần, so với tất cả nụ hôn quấn quít khi xưa, càng làm cho suy nghĩ hiếu thắng không gì phá nổi trong lòng nàng từng chút từng chút một mềm xuống rồi sụp đổ.
Nàng thậm chí quên rút tay lại, mặc cho hắn mút mát trấn an.
Tựa như chỉ qua thời gian nửa chung trà, lại như trải qua thời gian nửa đời dằng dẵng, phu thê hai người một ngồi một đứng, lấy đầu ngón tay cùng cánh môi dính dáng cùng nhau.
Ai cũng không buông người kia ra trước.
Ánh mặt trời đầu hạ miêu tả dung mạo tuấn mỹ, mạ lên khoảnh khắc trầm mặc này một màu sắc ấm áp.
Cho đến khi ở cửa lộ ra hay bóng dáng màu trắng, lại nghiêng đầu quan sát bọn họ, như đang ngẫm nghĩ, vì sao nam chủ nhân lại muốn gặm ngón tay của nữ chủ nhân…. Thì hai người như đang trong mộng mới bừng tỉnh.
Vì hóa giải sự yên lặng kéo dài gây ra mất tinh thần, Nguyễn Thời Ý nhỏ giọng giận nói: “Chàng nhất định là lăn lộn cùng bọn chó lâu ngày, động một chút là vừa cắn vừa liếm…”
Từ Hách mỉm cười: “Có sao? Không phải lần trước bị hoàng đế chọc tức… a!”
Hắn chợt nhớ đến hình ảnh kiều diễm đẹp đẽ hoạt sắc sinh hương mấy ngày trước, cười