Chương 83:
Edit: Tê Tê Team (Tà bảo bối)
Không ai trên đời biết, thủ phụ tuổi trẻ quyền cao chức trọng, ẩn giấu một cái gai sắc trong lòng.
Dù thời gian qua đi nhiều năm, rất nhiều chi tiết nhỏ đã mơ hồ, chuyện này áy náy khó có thể diễn tả bằng lời nhưng thỉnh thoảng đâm vào mơ hồ làm hắn đau.
Mười ba mười bốn tuổi, tuổi tỉnh tỉnh mê mê, Từ Minh Lễ suốt ngày vùi đầu trong thư phòng, vì nha hoàn Mộ Thu yêu kiều dâng trà nở nụ cười xinh đẹp, có một tia rung động kỳ diệu không tên.
Mộ Thu lớn hơn hắn vài tuổi, hầu hạ bên cạnh mẫu thân năm năm, ngày xưa ngẫu nhiên chăm sóc hắn như trưởng tỷ.
Có thể một khắc đó, Từ Minh Lễ vì nụ cười rực rỡ mà chú ý tới vóc người xinh đẹp trổ mã, thêm vào lúc vô tình nhìn thấy hỏa đồ* giấu trong kho sách, đêm đó nằm mộng khó nói, sau khi tỉnh lại cả người đổ mồ hôi như bị bệnh, đỏ mặt lén lút giặt sạch khố và ga trải giường.
[*] Giống xuân cung đồ
Thuở nhỏ hắn không được phụ thân dạy dỗ, không hiểu gì về kích động thiếu niên; tự biết không phải chuyện tốt, không dám nói ý nghĩ xấu hổ này với mẫu thân.
Không biết tại sao y vật phơi ở hậu viện, Mộ Thu đúng lúc bưng trà vào, thấy mặt hắn mắc cỡ đỏ lên, cười hỏi có phải là Đại công tử làm chuyện xấu gì.
Từ Minh Lễ lúng túng ngập ngừng, chột dạ không dám nhìn nàng ta một chút.
Nhưng mơ về nàng ta, ngày càng trầm trọng.
Ngày nào đó giữa hạ, mẫu thân và Vu ma ma đưa nhị đệ ra ngoài thành làm việc, muội muội Minh Sơ qua Lam gia chơi như bình thường, còn lại Từ Minh Lễ ngoan ngoãn đọc sách ở thư phòng .
Khi thư đồng vắng mặt, Mộ Thu cười tủm tỉm bưng một bát trà sâm vào.
Từ Minh Lễ ngạc nhiên nàng ta không ở bên mẫu thân, nàng ta thì lại cười nói sáng sớm không khỏe, được phép ở lại nghỉ ngơi.
Nhớ mang máng ngày ấy, Mộ Thu nói muốn học nhận mặt chữ, bầu bạn thay thư đồng.
Từ Minh Lễ uống trà sâm, thoáng nhìn xiêm y phong phanh trên người nàng ta, da trắng như tuyết, máu mũi không báo trước mà rơi xuống trước vạt áo .
Mộ Thu ôn nhu lau cho hắn, thay y phục, không biết sao hắn rơi vào sóng mắt mềm mại dị thường của nàng ta… Chuyện đã phát sinh.
Lần đầu tiên, Từ Minh Lễ vạn phần căng thẳng, tay chân luống cuống, có một đoạn ngắn ngủi nào đó trong ký ức thần diệu khuây khỏa, chấm dứt qua loa.
Hắn hoảng hồn, biết rõ mạo phạm đại kỵ Từ gia, định đi nhận sai với mẫu thân, xem thu xếp nha hoàn này thế nào, lại sợ tổn thương trái tim nàng ta.
Mẫu thân ở nhà nói sau khi tự lực chống đỡ Từ gia sa sút, hắn là trưởng tử, lẽ ra nên lấy mình làm gương, mà không phải suốt ngày ôm ý nghĩ không nên có.
Mộ Thu dường như nhìn ra hắn khó xử, nói mình nhìn hắn trổ mã thành thiếu niên anh tuấn, lòng sinh ái mộ, không kìm lòng được, xin hắn không cần áy náy, cũng không cần bẩm báo phu nhân.
Sau lần đó, quả nhiên nàng ta không nhắc một lời tới chuyện này, trừ lúc lén lút gặp được, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Một tháng sau, lần thứ hai Mộ Thu ở lại trong nhà không người.
Tuy Từ Minh Lễ đã biết vị ăn thịt, nhưng không dám tự động, cuối cùng bị Nguyễn Thời Ý từ ngoài chạy về phát hiện đầu mối.
Từ Minh Lễ rơi lệ quỳ trước mặt mẫu thân nhận lỗi, khẩn cầu tha thứ. Nhưng Mộ Thu lại nói ra một lời đáng ngạc nhiên, công bố đã mang thai.
Lúc đó, quý phủ có một vị phủ y* 30 tuổi ra mặt, sau khi chẩn bệnh cho là Mộ Thu đã có mang một tháng.
[*] y sĩ trong phủ
Nguyễn Thời Ý xưa nay lòng dạ mềm yếu, tất nhiên không thể ra tay ác độc với nữ tử yếu đuối mang cốt nhục của nhà mình.
Nàng giam lỏng Mộ Thu ở một nhà đơn trong tiểu viện, sắp xếp nha hoàn chăm sóc sinh hoạt ăn uống hàng ngày, nhưng không cho phép ra ngoài.
Từ gia tòng quân nhiều đời, tổ huấn ghi rõ, không cho phép tử tôn bước vào thanh lâu, trêu hoa ghẹo nguyệt, không cho phép có tỳ thiếp. Trừ khi chính thê bảy năm không hoài thai, không thì không được nạp thiếp.
Bởi vậy Từ Minh Lễ bị đuổi đến trước mộ tổ Bắc Sơn hối lỗi.
Sau năm ngày, hắn lòng đầy áy náy hồi phủ, bị Nguyễn Thời Ý trịnh trọng báo không có hài tử, tất cả chuyện này đều là âm mưu. Mộ Thu đã bị nàng trục xuất khỏi Từ phủ, việc này không nên nhắc lại. Từ gia và Chu gia đã chính thức định hôn ước, chỉ chờ hắn tròn 16 tuổi là thành hôn. Trong lúc này, hắn nhất định phải chuyên tâm học hành, không được tái phạm.
Bình tĩnh mà xem xét, tình nghĩa của Từ Minh Lễ đối với Mộ Thu bắt nguồn từ quen thuộc và thân thiết, vì không chịu được mê hoặc mà thất thủ.
Nghe nói Mộ Thu bị trục xuất, hắn cho là mẫu thân vì bảo vệ hôn ước của hắn, dùng dược xóa sạch thai nhi chưa thành hình.
Hắn ngày đêm bất an, biết vậy chẳng làm, tự trách vô lực thay đổi, chỉ có thể vâng theo ý Nguyễn Thời Ý, không hỏi thêm.
Thế nhưng qua mấy tháng, hắn gián tiếp nghe nhiều người nói, Mộ Thu rời kinh xuôi nam, bụng dưới hơi nhô lên, hẳn là đang thật sự có mang.
Hắn chưa tận mắt thấy tình cảnh đó.
Nhưng chuyện này thành cơn ác mộng trằn trọc thời niên thiếu của hắn, cho đến sau khi thú thê tử Chu thị, sinh ra Từ Thịnh, Từ Viện, chậm rãi gỡ bỏ khúc mắc trong cuộc sống ân ái ngọt ngào ngày qua ngày.
Hắn cẩn trọng, trung với chức thủ, địa vị cực cao.
Chuyện cũ nát trong đáy lòng, không ai lại coi là chuyện to tát.
Nhưng hiện giờ dung mạo họa sư kia giống mình đến mấy phần, sự lo lắng Từ Minh Lễ bỏ ra nửa đời kiềm chế, lặng yên dâng lên, từng bước từ từ xâm chiếm bình tĩnh của hắn.
Có thể thấy rõ, người kia có họa kỹ siêu quần của phụ thân hắn, hành động đều là xoay quanh tử tôn Từ gia.
Có chuẩn bị mà đến!
Mới đầu thấy, vì để râu nên ‘Từ đãi chiếu’ tuyệt đối không chỉ 24 tuổi, nhưng nếu cạo mất chòm râu ra vẻ lão thành thì sao?
Đừng quên, có một số người, tướng mạo trời sinh trưởng thành hơn so với thực tế.
Từ Minh Lễ thật sự sợ đối phương là cốt nhục lưu lạc bên ngoài nhiều năm của mình, dùng kế hoạch ‘thú nghĩa nữ của thủ phụ’, trở về Từ gia.
Đây là một biện pháp nhận tổ quy tông, giành gia sản không thể nghi ngờ.
Ai mà nghĩ ra, ‘nghĩa nữ của Từ thủ phụ’ trong lời đồn bên ngoài, lại là thân nương của thủ phụ?
Chuyện Mộ Thu là đề tài duy nhất đã mấy chục năm qua mẫu tử Nguyễn Thời Ý và Từ Minh Lễ không đề cập tới.
Hắn không thể để thê nhi biết được chuyện này.
*****
Như Từ Minh Lễ đoán trước, sau hôm Nguyễn Thời Ý hồi phủ, toàn thành gỡ bỏ lệnh cấm.
Phố lớn ngõ nhỏ yên tĩnh mấy ngày lục tục có thêm người qua đường vãng lai, tiểu thương bán rong đẩy xe qua, vẻ mặt quái lạ chào hỏi.
Đăng các nhìn về phía đông, tầm mắt không thể vươn xa tới khe suối ở Đông Nam thành, mà tâm tư Nguyễn Thời Ý đã lặng yên theo gió tới đó.
Nói cần ba ngày tỉnh táo, nhưng bất an đã lấp kín toàn bộ thời gian bình tĩnh.
Nàng nhiều lần an ủi mình, có tính cảnh giác cao, có đại khuyển dị vực sức chiến đấu phi phàm trợ giúp, Từ Hách và A Lục chắc chắn bình an vô sự.
Ngoài ý muốn chính là, chiều hôm ấy, không riêng Từ Minh Dụ, huynh muội Từ Minh Sơ tới thăm hỏi, phủ thủ phụ còn có một vị khách khác đến.
―― Nguyễn Tư Ngạn.
Nguyễn Tư Ngạn phụ trách họa viện Hàn Lâm và viện thư họa Kinh Thành, quan vị từ Chỉ Huy Sứ ngũ phẩm, nhân tài mới xuất chúng, được Hoàng đế coi trọng.
Tướng mạo bất phàm, tuấn lãng như ngọc, đối đãi khiêm tốn ôn nhã, ngoài lời đồn ‘thích nam phong’ ở ngoài, gần như không có bất kỳ chỗ nào phải lên án.
Thường ngày quá nửa là hắn vẽ tranh ở Nguyễn phủ, cách ba ngày mới đến họa viện Hàn Lâm xử lý công việc, cứ mùng một, 15 đến viện thư họa thành Nam giảng bài, rảnh rỗi đến tuần tra sinh ý thủ hạ kinh doanh thư họa, tháng ngày rất có quy luật.
Là một trong trưởng bối có thể đếm trên đầu ngón tay của người Từ gia ở kinh thành, sau khi đường tỷ ‘tạ thế’, Nguyễn Tư Ngạn rất ít đích thân tới Từ phủ.
Lần này bỗng nhiên đến thăm, từ trên xuống dưới Từ gia nhất thời bận tối mày tối mặt.
Nguyễn Thời Ý đoán được vì sao đường đệ tới ―― án thành ngầm, từ huynh đệ Từ gia mở ra, thẳng tới thiên thính, lại khai ra tổ tông Nguyễn gia từng là mật vệ, không khỏi làm hại tới bản thân hắn.
[*] Thiên thính: Ở đây có nghĩa khác là phiên tòa của hoàng đế.
Về tình về lý, người Từ gia nên cho hắn một câu trả lời hợp lý.
Dưới nghênh lễ của mọi người là Nguyễn Tư Ngạn thân đạo bào màu xanh, thần thái bình tĩnh, vẻ mặt yên tĩnh ôn nhã hòa hợp.
“Người một nhà cần gì khách khí?” Hắn cười hiền hòa, “Ta sợ các ngươi làm trò này… Mới không có mặt mũi tới thường xuyên!”
Từ Minh Lễ áy náy: “Án thành ngầm ảnh hưởng đến ngũ cữu, ngoại sanh (cháu ngoại) chưa kịp thương nghị với người, thật sự áy náy!”
Nguyễn Tư Ngạn bước vào: “Nếu trước đó báo tin cho ta, trái lại khiến thánh thượng nghi kỵ… Hiện giờ việc công xử theo phép công, rất tốt! Dù sao ta trong sạch, không sợ Đại Lý Tự điều tra.”
Khi mọi người mời hắn bước tới thiên thính, hắn vung ống tay áo lên, ôn nhu nói: “Thật vất vả mới đến Từ phủ, trước tiên ta thắp một nén hương cho đường tỷ đã.”
Huynh muội Từ gia ngẩn ra, vội vã mời hắn đến quang đường thờ cúng bài vị tổ tông Từ gia.
Thấy Từ Thịnh chậm rì rì lạc ở phía sau, Nguyễn Thời Ý cười nói: “Trong lòng còn sợ hãi chuyện phạt quỳ hả?”
Từ Thịnh nhún vai: “Cũng đâu quỳ bao lâu đâu ạ, chỉ là bị nhốt nửa tháng, không buồn chết con được!”
“Trước mặt liệt tổ liệt tông Từ gia! Con nói lời đại nghịch bất đạo này, xáng đáng bị buồn chết!”
Từ Thịnh vẻ mặt đưa đám: “Con sai rồi được chưa ạ?”
Hai người nhỏ giọng đối thoại, theo đuôi đám ‘trưởng bối’, một mực cung kính hành lễ dâng hương trước bài vị ‘Từ Thái phu nhân’ và tổ tông Từ gia.
Nguyễn Tư Ngạn đi sau mọi người, mặt nhìn về ngọn đèn dầu, đứng lặng thật lâu, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng nàng vẫn đi theo sư huynh…”
Nguyễn Thời Ý chợt nghe lời ấy, trong lòng tràn ra cảm giác quen thuộc không nói ra được.
Chỉ nghe giọng Nguyễn Tư Ngạn lạnh lẽo, “Người Nguyễn gia ở lại Đại Tuyên… Chỉ còn lại mình ta.”
Nguyễn Thời Ý hít vào một hơi, trong không khí dường như có chút chua xót, cánh mũi cũng chua xót theo.
Bỗng nhiên nhìn lại, đời này nàng và nữ nhi không hòa thuận, náo loạn với Tiêu Đồng, ở trong trạng thái lúng túng với Hồng Lãng Nhiên,… Tất cả mọi chuyện đã được nàng dùng một năm cuộc sống mới giải quyết hết.
Chỉ có đường đệ cùng chung hoạn nạn, càng đi càng xa, nhạt nhòa như nước.
Hồi ức xa xưa ùa về, nàng suýt nữa muốn nói ra chân tướng, làm tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Mắt nhìn Nguyễn Tư Ngạn khom người thấp trước bài vị, xoay người ra khỏi từ đường, lời nàng chưa kịp ra khỏi miệng, mạnh mẽ nuốt xuống.
Đứng ngoài cửa một lát, Nguyễn Tư Ngạn chỉnh trang lại sắc thái, thấp giọng hỏi: “Minh Lễ, bí đạo thật sự liên quan tới Nguyễn gia ta?”
Từ Minh Lễ bị ép nói ra những câu đã tuyên cáo ra ngoài, nói dối trong lúc vô tình phát hiện di vật của mẫu thân.
Nguyễn Tư Ngạn nhìn Từ