Chương 88
Edit: Huyên
Câu thì thầm ám muội của Từ Hách như gió lay hoa mộc lan rối rít tung bay, bay vào trong lòng Nguyễn Thời Ý.
Tựa ngón tay mềm gảy dây đàn, âm thanh khẽ lượn lờ.
Bên trong nhà thủy tạ không đốt đèn, ánh trăng trong trẻo len vào lớp mành cửa sổ khắc hoa vuông, ngược lại làm nổi bật đôi mắt sáng quắc của hắn.
Nguyễn Thời Ý thật sự hiểu thấu, với hắn mà nói, biết mùi biết vị, nhớ mãi không quên.
Nàng lặng lẽ lui về phía sau, tránh khỏi hơi thở ấm nóng của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vừa rồi chàng… như thế, như thế rồi, còn chưa đủ ư?”
“Không đủ.”
Hắn theo sát như cái bóng, khẽ ngửi mùi thơm tóc mai nàng.
Nguyễn Thời Ý tự sa ngã, nhắm mắt lại: “Vậy, vậy chàng lại hôn tiếp một lần?”
Từ Hách bị phản ứng của nàng chọc cười, thừa dịp nàng không nhìn thấy vội vàng giấu đi ánh mắt vui vẻ, nhàn nhạt nói: “Qua loa lấy lệ.”
“Bằng không… chàng muốn thế nào?”
“Biết, rõ, còn, hỏi.”
“Tam Lang, ta tuổi đã cao, không chịu nổi chàng hai ngày ba bữa lại giày vò…” Nàng hơi trợn mắt, thấp giọng ngập ngừng, “Xương già vẫn còn đau đây này!”
Từ Hách ráng ép độ cong trên môi mình xuống.
Xương già ở đâu ra! Độ mềm dẻo tinh tế chỉ có hơn chứ không kém năm xưa.
Hắn tự hỏi mình cũng thương hoa tiếc ngọc, khắc chế đủ mức, mấy ngày qua rồi mà còn đau?
Chỉ vì hắn từng hứa hẹn chỉ cần nàng có một chút không tình nguyện, tuyệt sẽ không ép buộc nàng.
Nguyễn Thời Ý không đợi hắn tỏ thái độ, nhớ đến việc hắn bị ném ở Li Khê nhiều ngày, ở chỗ quận chúa còn bị bạch bạch vất vả một hồi, mềm lòng, gan cũng lớn hơn, dùng cánh tay thăm dò đầu vai hắn.
“Nếu không thì, ta ôm chàng một cái?”
Từ Hách bất động, cố ý làm bộ bất mãn: “Dỗ trẻ con à?”
Nàng ngượng ngùng rụt tay lại: “Thế… ta, ta hôn một cái?”
Dù sao việc không nên làm cũng đã làm rồi, da mặt dày lên chút, không sợ.
Thấy hắn không cự tuyệt, nàng nhanh chóng đóng dấu lên má hắn một cái, giống như điệu bộ thiếu nữ mới biết yêu năm nào.
Từ Hách không kiềm được: “Coi ta là Mao Đầu? Không có thành ý!”
Nguyễn Thời Ý chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.
Mắt thấy người này còn được voi đòi tiên, nàng nghiến răng giơ tay níu lấy vạt áo hắn, hùng hổ kéo người tới gần nửa bước, mạnh mẽ hôn lên.
Quỷ mới biết Từ Hách đã phải nhịn cười vất vả thế nào.
Vợ của hắn rốt cuộc… rốt cuộc cũng chủ động một lần khi hắn năn nỉ ỉ ôi, lại còn khăng khăng không có chút tình nghĩa nào.
Giờ khắc này, bầu trời phía trên nhà thủy tạ như nhuốm màu đá xanh lẫn mực đen, trăng lưỡi liềm nghiêng nghiêng chạm qua mái lầu, tưới ánh sáng thuần khiết lên trời đất.
Rõ ràng là đêm đầu hạ trăng sáng gió nhẹ, hai người khoanh chân ngồi đối diện, môi dính vào môi, lại không nhúc nhích, tư thế quỷ dị không nói nên lời.
Nguyễn Thời Ý phát hiện Từ Hách như khúc gỗ không dao động, do dự có nên lùi lại không.
Sau thời gian giằng co dài đằng đẵng, nàng lo sợ dùng cái lưỡi đinh hương cực khẽ liếm một chút.
Từ Hách thầm than, phải chăng nên tìm cơ hội cho nàng uống hai chén rượu ngon, kích thích lá gan lớn hơn một chút?
Lần trước ở Yên Noãn Hoa Các, nàng cậy say mà hành hung, thật dũng mãnh! Thật bá đạo!
Nếu như có thể làm lại một lần nữa, hắn mặc nữ trang có ngại gì?
Nguyễn Thời Ý ‘an ủi’ tượng trưng xong, đem chiếc túi đựng hai con dấu khắc hoa sen nhét vào trong ngực hắn.
“Này, con dấu chàng cần.”
Từ Hách sắp bị tiểu lão bà này chọc cười rồi!
“Không có?”
“… không, không có.”
Nàng chống một tay xuống đất, muốn đứng lên, ai ngờ người còn chưa đứng vững thì đã bị hắn nhẹ nhàng ngoắc một cái, ngã ngồi ở trên đùi hắn.
Từ Hách ôm ngang nàng, khiến nàng tựa vào cánh tay hắn, hơi ngửa mặt lên, phơi bày tư thế hèn mọn cầu xin.
“Ta biết mà… Nàng đã quên ‘an ủi’ người khác như thế nào rồi, cần phải ôn lại một lần.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã từ trên cao nhìn xuống, áp tới.
Lưỡi mềm cạy mở răng môi, dùng mọi cách quấn quít, so với sự ôn nhu ve vuốt lúc nãy dưới bóng cây thì ít đi ba phần tỉ tê, nhiều thêm ba phần khiêu khích.
Giống như nhen nhóm từng đốm lửa nhỏ, nhanh chóng bùng cháy hừng hực, đốt cẩn trọng bất an thành tro bụi.
Cả người hắn vẫn luôn lạnh lẽo, cách lớp vải mỏng mùa hè gãi đúng chỗ ngứa, khiến nàng bớt lo âu.
Nàng như mật ngọt mây mềm, nơm nớp lo sợ vươn ra cánh tay phải đặt lên cổ hắn, trong lúc vô tình lại tạo thành ám chỉ dụ địch xâm nhập.
Tất nhiên Từ Hách tận hết sức lực, thừa dịp nàng mơ hồ đáp lại, liên tiếp chiếm đoạt.
Khi người Nguyễn Thời Ý đang nóng như lửa đốt không được tự nhiên, hơi thở càng thêm dồn dập, Từ Hách trầm giọng ngầm dụ dỗ.
“Nguyễn Nguyễn, nàng phải… nghĩ biện pháp trấn an ‘tiểu Tam Lang’ nhà mình.”
Nguyễn Thời Ý ảo não nghiêng đầu, vành tai mịn màng trắng nõn ửng đỏ như hồng ngọc vỡ.
Trong mũi mơ hồ phát ra âm thanh buồn bực, run run hòa tan vào gió đêm hè, thầm sinh cảm giác mãnh liệt.
Trăng sáng không nói gì, lặng lẽ ẩn mình vào mây.
*
Hôm sau, lúc A Lục mang theo hành lý của Từ Hách và năm con chó lớn tiến vào phủ thủ phụ, Từ Hách và Nguyễn Thời Ý đều không lộ diện.
Đợi Chu thị sắp xếp cho đứa nhỏ và đàn chó đến một sân viện sạch sẽ đâu vào đấy, đôi vợ chồng trước sau đều đến xem nhưng lại không đi cùng nhau, giống như đang tránh hiềm nghi gì đó.
Từ Hách sửa sang lại đồ dùng cá nhân, nhờ người xin nghỉ tháng này ở Hàn Lâm Họa Viện để đảm bảo có thời gian xem xét bức tình lam đồ Tề Vương để lại và vẽ những phần còn thiếu.
Cả ngày hắn đóng cửa không ra, đồ ăn cũng đều do người hầu dùng khay đưa đến cửa sổ phòng vẽ.
Sau khi vụ án ở thành phố ngầm xảy ra, nếu Nguyễn Thời Ý không ở trong nhà tại Li Khê thì cũng núp trong phủ thủ phụ.
Vốn muốn tới Thành Nam một chuyến để xác nhận Nghĩa Thiện Đường có hầm kín giấu lao động trẻ em hay không, nhưng nàng hi vọng trước đó sẽ khám phá được bí mật tổ phụ để lại.
Nàng vốn có thể đến thẳng Ỷ Đồng Uyển cùng hắn nghiên cứu, nhưng chuyện đêm qua…
Ừ, cần giữ khoảng cách với hắn, dù là trước mặt hay sau lưng người khác.
Thực vậy, lúc này xương sống không đau, đi đứng cũng tốt, nhưng cổ và cánh tay đều đau đớn khó nhấc lên.
Những phút thất thần nàng đều có thể nhớ lại tiếng gọi ôn nhu như mây như nước của hắn.
Gia hỏa giảo hoạt kia dùng dáng vẻ mềm mại mãnh liệt khiến nàng choáng váng rồi mới vồ lấy cổ tay trắng nõn của nàng, mưu đồ gây rối.
Lúc ấy, xung quanh tĩnh lặng giống như đã bị ngăn cách khỏi phủ thủ phụ, chỉ còn dư lại tiếng côn trùng kêu vang, tiếng cá quẫy nước và tiếng hừ khẽ của nam tử.
Người nọ lười nhác tựa vào chân bình phong, tuấn dung tao nhã, sáng ngời lóa mắt, phong độ bậc nhất.
Nếu chỉ nhìn ánh mắt nửa cười vân đạm phong khinh của hắn, nhất định khó có thể tưởng tượng hắn đang giờ trò quỷ gì.
Trời sinh Nguyễn Thời Ý bởi vì không thường xuyên rèn luyện, nhiều lần mệt đến bỏ dở giữa chừng.
Sau mấy lần xin tha, cuối cùng bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ, lẫn vào trong đống quần áo hỗn độn, thật là không chịu nổi!
Qua giờ Hợi, Nguyễn Thời Ý chán nản trở lại Tú Nguyệt Cư.
Hai mắt buồn ngủ vô thần, bờ môi ửng đỏ, búi tóc xõa tung, áo lụa ướt nhẹp… quả thật giống khúc gỗ di động.
Cảm giác thẹn thùng kéo dài đến chạng vạng ngày hôm sau, Từ Hách cầm tình lam đồ mới bóc, gõ cửa viện nàng.
“Đỡ cho nàng phải đi một chuyến, ta tới.”
Thấy hắn lời ít ý nhiều, biểu cảm âm tình bất định, Nguyễn Thời Ý biết có chuyện, nháy mắt tạm gác xấu hổ sang một bên mời hắn vào thư phòng nói chuyện. Trên đường nàng không tránh khỏi nhẹ giọng giục: “Tổ phụ viết gì?”
Đốt đèn, người hầu lui ra, Từ Hách chậm rãi mở tranh.
Không biết nên vui hay buồn, phía sau không giống như bức họa chỗ hoàng đế có bản đồ phức tạp, mà chỉ có bốn chữ ít ỏi.
- Ngoài ba trăm dặm.
Cộng thêm bức họa ở chỗ Bình thị, Hồng Lãng Nhiên và của nàng tự giữ, theo thứ tự lần lượt là: Cổ Kỳ Thành, ngoài ba trăm dặm, mạch nước ngầm, thạch long vi ký.
Giữa “ngoài ba trăm dặm” và “Mạch nước ngầm” còn thiếu một bức chưa rõ tung tích.
Nếu là mạch nước ngầm ở Cổ Kỳ Thành, nói chung sẽ không quá khó tìm; trong bán kính ba trăm dặm ngoài thành, không phân biệt đông tây nam bắc hoang mạc, muốn tìm một mạch nước ngầm… có thể so với mò kim đáy bể.
Nhiều lần trắc trở, chung quy vẫn không có kết quả.
“Tâm tư lão gia tử kín đáo, khiến người thán phục!” Từ Hách cười khổ, “Không có mảnh đầu tiên, chúng ta có lẽ sẽ bỏ quên bí đạo dưới chân, nhưng để tìm bí mật quan trọng của lão gia từ, năm mảnh tình lam đồ thiếu một mảnh cũng không được.”
Đôi mắt ướt của Nguyễn Thời Ý khẽ nghiêng, không dám nhìn bất kỳ chỗ nào trên người hắn: “Tình thế hiện giờ vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải tiếp tục thám thính…”
“Đến nay vẫn không có manh mối?”
“Đúng, năm ngoái ta có tới thăm danh sư của Thư Họa Viện, sửa sang lại một đống danh sách, cũng đã hỏi thăm các nơi bán tranh, danh gia sưu tầm… Ngay cả người sùng bái chàng cuồng nhiệt là Tôn tiên sinh cũng không biết gì cả.”
Ngữ khí của Nguyễn Thời Ý gian nan, khó nén sự sốt ruột buồn rầu.
Ánh mắt Từ Hách dần tối lại: “Đã từng hỏi đường đệ của nàng chưa?”
Nguyễn Thời Ý cắn môi, lắc đầu.
Nàng không thể nói nguyên nhân, giống như không chỉ vì sợ Nguyễn Tư Ngạn nhận ra.
Cảm giác… phản ứng của hắn đối với một số sự kiện hoàn toàn khác so với tưởng tượng của nàng.
Từ khi gặp nhau bằng thân phận mới, sau mỗi lần tiếp xúc, hắn đều tỏ ra bình thường nhưng vẫn quỷ bí không thể nào nói rõ.
“Chàng và ta biết rõ hắn phụng lệnh thánh thượng thu thập tình lam đồ lại chạy tới hỏi hắn, chẳng phải sẽ làm khó hắn?”
Trầm ngâm hồi lâu, nàng bổ sung: “Tam Lang, chàng cứ chép lại tranh trước đã… Có lẽ sau khi thánh thượng phá xong đại án thành phố ngầm, rảnh rỗi sẽ lại để mắt tới Từ gia.”
Từ Hách trịnh trọng gật đầu, muốn duỗi tay ôm nàng an ủi.
Nàng lại như chim sợ cành cong rụt lại, suýt nữa đụng vào kệ sách.
“Nguyễn Nguyễn?”
Hắn hơi ngạc nhiên, đối với bộ dáng đề phòng nghiêm ngặt của nàng, nhất thời