Cuộc sống ở Hầu phủ không có gì là không thoải mái cả. Thấm thoắt đã trôi qua hơn một tháng. Nguyên Lam Anh dần quen với cuộc sống tại Hầu phủ.
Duy chỉ có một điều làm nàng khó hiểu là mỗi khi vận khí luyện nội công thì hiện tượng nóng ran khắp người lại xuất hiện ngày càng nhiều. Nhưng nàng cũng không để ý nhiều, thậm chí còn mừng thầm. Tuy thời gian nàng luyện không lâu như lúc chưa xuất giá nhưng nội công của nàng tăng lên rõ rệt, nó khiến nàng cảm thấy có thành tựu cho dù rất nhỏ. Không lẽ do hiện tượng lạ kia đem lại? Thật khó hiểu!
Nắng sớm cuối xuân nhẹ nhàng bao phủ vạn vật ánh lên một màu tươi sáng như làm tăng thêm linh khí cho đất trời. Bên kia cạnh đình viện, có một người thiếu nữ tràn đầy sắc xuân đang ngồi xem sách uống trà cùng với một mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái. Khung cảnh ấm áp khiến người ta chỉ muốn thốt lên rằng "đúng là trời sinh một cặp."
Nguyên Lam Anh đang ngồi nghiên cứu về sổ thu chi mấy nông trang trong đồ cưới và sính lễ của nàng. Trước đây là một người phụ nữ hiện đại, nàng đã thấm nhuần tư tưởng "Độc lập về kinh tế, tự do về chính trị". Tuy đây là cổ đại, nàng không nhất thiết phải lo về kế sinh nhai nhưng vì cuộc sống sau này, nàng cũng nên có chuẩn bị trước.
Nhìn những con số trong sổ, nàng ngán ngẩm lắc đầu. Thu vào thì không có bao nhiêu, chi ra thì nhiều. Thật may không lỗ vốn nhưng lãi thì lại quá ít, thậm chí không có. Nàng cũng nên tính toán chút, để như thế này cực kì không ổn chút nào.
Nghĩ là làm, nàng quay sang nói với Tiểu Diệp - nha hoàn của nàng tại Hầu phủ:
- Tiểu Diệp, đi gọi giúp ta Thất tiểu quản đến đây.
- Vâng, tam thiếu phu nhân! - Tiểu Diệp cung kính trả lời rồi vội chạy mau đi gọi người.
Nàng đặt cuốn sổ xuống, nhìn lên người đàn ông ngồi bên canh, trùng hợp hai ánh mắt giao nhau. Mặt Nguyên Lam Anh không hiểu sao tự nhiên hồng nhẹ. Mờ ám, quá mờ ám.
Haizz, nàng đang làm sao vậy? Sao cứ mỗi lần đối diện với ánh mắt trong sáng, hồn nhiên như thiên thần kia của chàng nàng lại không khống chế được đỏ mặt. Nói chàng là yêu nghiệt đúng không sai mà.
Hàng Tư Nghiên không hiểu vì sao nàng thỉnh thoảng lại đỏ mặt. Nhưng chàng biết nhìn nàng mỗi khi như vậy đẹp mắt vô cùng. Đáng yêu, đúng rồi là đáng yêu. Từ này nàng đã dạy chàng một lần rồi.
- Thỉnh an tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân! Tam thiếu phu nhân có việc cần phân phó tiểu nhân ạ? - Thất tiểu quản cung kính với hai người.
XTốt! Không xu nịnh, vào luôn vấn đề làm việc, tác phong ổn. Người này nhìn không lầm có thể dùng được ". Nguyên Lam Anh đánh giá người đàn ông quỳ trước mặt, trong lòng thầm đưa ra chủ ý.
- Thất tiểu quản không cần đa lễ! Nay mới ông đến đây là ta có việc cần nhờ đến ông ra mặt. - Nguyên Lam Anh nói không mang một chút sắc thái nào tỏ ra coi thường nô bộc, làm cho Thất tiểu quản nhìn nàng bằng ánh mắt kính phục hơn
xưa.
- Vâng, thuộc hạ nghe tam thiếu phu nhân phân phó. - Thất tiểu quản trả lời cung kính, người này tuy tiếp xúc không lâu nhưng ông có cảm giác đáng để ông ra sức.
Về đối nhân xử thế Nguyên Lam Anh làm tốt không có gì để nói. Cung kính người trên, coi trọng kẻ dưới, nha hoàn nô bộc trong phủ nàng đều đối xử tốt, không coi mạng người như cỏ rác. Đó là cái không phải ai ở thời đại này cũng có thể làm được.
Nguyên Lam Anh giao phó một số việc của nông trang cho Thất tiểu quản. Để giảm tối đa sai sót, nàng đã viết tất cả những việc cần làm, cần thay đổi ra giấy. Thất tiểu quản cầm tờ giấy không giấu nổi sự ngạc nhiên. Người thiếu phu nhân trước mắt này làm cho ông phải nhìn bằng một ánh mắt khác.
- Thất tiểu quản sao vậy? Ông có ý kiến gì ư? - Nguyên Lam Anh trong lòng đã đoán ra tám chín phần nhưng vẫn hỏi lại.
- Dạ không. Không có ạ. Thuộc hạ lập tức đi làm ngay.
- Ừ, vất vả cho ông rồi.
- Làm việc cho thiếu phu nhân là phúc phận của thuộc hạ. - Nói rồi ông đi làm việc, theo tam thiếu phu nhân có ngày được phát tài.
Công việc ở nông trang để cho Thất tiểu quản đi làm nàng cũng yên tâm được phần nào. Nàng tin vào mắt nhìn người của mình, cho dù ông ta có làm gì không sạch sẽ thì nàng cũng không lo. Ông ta dám ư? Đừng trách nàng vô tình.
Giải quyết xong việc nàng cùng với tướng công ngốc nhà mình đi dạo hoa viên.
Con đường nhỏ được lát đá cuội xanh trắng sạch sẽ uốn lượn trong hoa viên, tạo cho người ta cảm giác yên bình tĩnh lặng. Hai người tay trong tay tình tứ, một thân lam y cao gầy như ngọc, một thân bạch y đầy khí chất cao quý cùng với phong thái ôn nhu. Đúng là nam thanh nữ tú, nhu tình bắn ra tứ phía. Nếu có người nhìn thấy sẽ lóa mắt vì cảnh này.
Cuộc sống đơn giản nhạt nhẽo trong Hầu phủ khá hợp với sở thích của nàng. Nhưng điều đó không có nghĩa làm nàng thích thú. Hiện tại trong Hầu phủ xa hoa này, người nàng quan tâm nhất là Tư Nghiên, hơn ai hết nàng muốn chàng nói chuyện với nàng. Từ" Anh nhi"mà chàng nói bây giờ khiến nàng không thỏa mãn nữa rồi. Nàng không muốn nói nhiều một mình để thành tự kỷ mất đâu.
Nàng nghĩ rồi, ngoài bồi bổ chàng còn cần phải có tinh thần thoải mái nhất. Không khí trong phủ không phải là không tốt, nhưng nó có vẻ bí bách. Cuộc sống ồn ào đất kinh thành này không tốt cho bệnh tình của chàng. Điều này, nàng đáng ra phải cân nhắc sớm hơn mới đúng.