Đi được nửa buổi Hàng Tư Nghiên đã thấm mệt. Thấy mồ hôi từng giọt rơi trên trán chàng, Nguyên Lam Anh lòng đau như cắt, liền hạ lệnh nghỉ ngơi.
- Lão bá, Vũ hậu vệ, tìm chỗ nào để thiếu gì nghỉ ngơi đi.
- Vâng thiếu phu nhân! - Ba người một lời cung kính đáp.
- Thiếu phu nhân, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này! - Lão bá chỉ tay vào một chỗ bằng phẳng gần gốc cây hồng cổ thụ cách chỗ mấy người đứng tầm hai mươi bước chân.
Mọi người quyết định nghỉ ngơi tại đây, Nguyên Lam Anh cùng tướng công nghỉ ngơi trên tảng đá lớn ở gần đó. Vũ Đại đi săn chút gà rừng thỏ hoang cho mọi người thưởng thức. Lão bá và Vũ nhị quét dọn sơ sơ rồi nhóm lửa, không quên bao vệ hai vị chủ tử ngồi bên kia. Tiểu Y nghe lời thiếu phu nhân nhà mình đi lấy nước ở suối gần đó không xa.
Nhìn mấy người kia bận rộn còn phu thê Nguyên Lam Anh nhà nhã ngồi đây. Nàng không khỏi cảm khái "Làm chủ tử thích thật!"
Nàng không cảm thấy mệt chút nào, dù gì cũng là người học võ. Tuy thời gian chưa lâu, nhưng ít ra nội công nàng cũng tới cảnh giới cao rồi. Đừng nói đi dạo núi sáng giờ ngay cả đánh nhau sáng tới giờ nàng vẫn có thể lực nhé! Nhưng tướng công nàng lại không như vậy, chàng đúng là không vận động nhiều như này bây giờ.
- Chàng còn mệt mỏi nữa không? Ta giúp chàng lau mặt! - Lấy chút nước Tiểu Y mới mang về, đổ vào khăn tay, nàng nhẹ nhàng lau mặt cho chàng.
"Thật mát, thật thoải mái!" - Hàng Tư Nghiên cảm giác vui thích khi nàng chạm vào người mình, nhưng chàng không biết phải nói sao. Mở miệng ra chỉ biết gọi tên của nàng.
- Anh nhi! Anh nhi! - Chưa bao giờ chàng mong muốn được nói chuyện với nàng như vậy. Nàng nói chàng đều hiểu được hết, nhưng chàng không thể nói cho nàng hiểu được.
- Xì! Chàng lúc nào cũng vậy, chỉ biết gọi tên ta. Thế nào, tên ta dễ thương lắm đúng không? - Nàng cười nói với chàng, tướng công nàng càng ngày càng đáng yêu rồi.
Hai người ở trên thảm đã được Tiểu Y chuẩn bị từ trước. Hàng Tư Nghiên nằm gối đầu lên đùi nàng, nàng nhẹ nhàng xoa bóp chút cho chàng đỡ mệt. Tình chàng ý thiếp ấp áp vô cùng.
Tiểu Y đi rửa chút trái cây rừng để chút nữa dùng luôn. Vũ nhị đang cột con chim cút rừng vào một cành cây để nướng. Thỉnh thoảng có nhìn qua hai người đang bắn đủ loại bong bóng màu hồng kia. "Tam thiếu phu nhân yêu tam thiếu gia thật, người phúc có phúc của người ngốc thật!"
- Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, thuộc hạ đã về! - Vũ Đại một tay xách ba con thỏ hoang, hai con gà rừng, một tay cầm một gói lá không tên.
- Cô mang rửa đi cho thiếu gia và thiếu phu nhân nếm thử. - Đưa cho Tiểu Y bọc lá, tranh thủ liếc nàng một cái. Cô nương nhỏ này da trắng thật!
- Hừ! Bày đặt, mau đi làm thỏ hoang nhanh đi! - Tiểu Y dậm chân nói rồi quay lưng ra suối.
- Vũ hộ vệ vất vả rồi! Cảm ơn! - Nguyên Lam Anh cười nhẹ nhìn nhìn. Có gian tình! Có gian tình. Để về nàng điều tra mới được.
Mấy người nam nhân kia đều là người nướng thịt dã ngoại chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc thịt đã tỏa ra hương thơm lừng. Ăn
được rồi!
- Mời thiếu gia và thiếu phu nhân! - Lão bá cung kinh lấy đại đa số đồ ăn đưa đến chỗ hai người đang ngồi.
- Cảm ơn! Không cần nhiều vậy đâu, để một con gà rừng và một con thỏ hoang là được rồi! - Nguyên Lam Anh thấy núi đồ ăn trước mắt, từ chối ý tốt của lão bá.
- Vâng, thiếu phu nhân!
Ặc! Sao nhiều vậy? Heo chắc? Có hai người làm gì như cho một nhà ăn vậy? Tiểu Y ăn ở bên kia, có mỗi nàng và tướng công có cần một núi nhỏ thịt như vậy không chứ!
Nàng đút cho chàng một miếng thịt thỏ mềm, rồi mình ăn một miếng. Ngon quá! Có vị cay của ớt, vị thơm của lá rừng còn có vị thịt thỏ tươi ngon nữa! Nàng cảm thụ hương thơm thịt thỏ lan tỏa trong miệng, đột nhiên thấy một miếng thịt bên miệng mình.
Bắt chước nàng, chàng cũng lấy một miếng thịt đút cho nàng, hai người đút cho nhau không lâu đã no căng bụng.
Bên này tình chàng ý thiếp hăng say đút cho nhau ăn, bên kia mấy người vừa ăn vừa nói chuyện nhỏ. Dựa vào ngực chàng, nàng định cùng chàng nghỉ ngơi một chút.
- Có người đang lại gần! - Vũ Đại hộ vệ đột nhiên nói. Vũ Nhị cũng cảm nhận được người đến, cũng nâng cao cảnh giác hơn, tay dần nắm chắc thanh kiếm bên hông.
- Yên Tâm! Vũ Nhị hộ vệ đi thăm dò chút đi. - Nàng cảm giác được có người đi về hướng này từ nãy, nhưng đang bên phu quân nàng tin mình bảo vệ được chàng. Huống chi còn hai vị cao thủ kia.
- Vâng thiếu phu nhân!
- Thiếu phu nhân, là một người ăn mày, không đáng lo đâu ạ! - Vũ Nhị đi chớp nhoáng đã quay lại!
Mọi người coi như không có chuyện gì, tiếp tục như trước tán gẫu nhưng cảnh giác không hề giảm. Người ấy đang đến gần, bước chân như đã định sẵn là hướng này, không phải người qua đường. Hai người hộ vệ không cảm nhận được người kia có võ công. Nhưng Nguyên Lam Anh lại khác, nàng lại cảm thấy người đến gần không đơn giản.
- Trời phật phù hộ, mấy vị đại gia bố thí chút cho kẻ nghèo hèn này! Lão đã mấy ngày không được ăn gì rồi! - Ông lão ăn mặc rách rưới, cầu xin mấy người, ánh mắt không dấu vết nhìn Nguyên Lam Anh.
- Lão bá, bá lấy đồ ăn cho ông lão đi! - Nàng kêu lão bá lấy đồ ăn.
Tuy nàng thấy người ăn mày này không đơn giản nhưng thấy người già gầy gò ốm yếu, lại đi ăn mày như này, nàng không nỡ. Nàng cảm nhận được ông lão không có ác ý, không có sự giả dối ở đây. Kiếp trước là một cô nhi nàng rất nhạy cảm với những người xung quanh. Có thể cảm nhận được đâu là người ta thật tâm với mình, đâu là giả dối, từ thiện chỉ vì danh lợi. Nàng lần này tin vào linh cảm của mình đi!