Cuộc sống ở nông trang đối với Nguyên Lam Anh chỉ có thể diễn tả được bằng bốn chữ là "vô cùng thoải mái". Nàng sống cuộc sống sâu gạo không hơn không kém. Tuy có chút thay đổi về thân phận của nàng nhưng nàng vẫn chỉ hoạt động trong vòng tuần hoàn: Thỉnh an - ăn - chơi - ngủ.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà đã qua hai tháng. Bụng của nhị tẩu Lâm Vũ Vũ giờ đã to vượt mặt, bảo bảo trong bụng cũng được gần bảy tháng.
Khỏi nói Hầu gia và phu nhân mong chờ hài tử này như thế nào. Hận không thể ôm ngay tôn tử. Như vậy, dĩ nhiên Lâm Vũ Vũ thăng cấp trở thành nhân vật trong danh sách "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa" cần được tuyệt đối bảo vệ.
Điều kiện ở thôn trang không thể so với Hầu phủ trong kinh thành nên Hầu gia, phu nhân và Hàng nhị ca sẽ mang Lâm Vũ Vũ về Hầu phủ để đợi ngày lâm bồn. Còn phu thê Hàng Tư Nghiên và Nguyên Lam Anh thì vẫn ở lại nông trang tĩnh dưỡng.
Nguyên Lam Anh vui vẻ cười ngây ngô, nàng đã được Hầu gia và phu nhân tin tưởng. Thật ra thì, ban đầu nàng cũng biết Hầu phủ không tin tưởng nàng, nàng hiểu. Nếu nàng là họ thì đánh chết nàng cũng không tin tân nương vừa mới vào cửa có thể đối tốt với nhi tử của mình.
- Chủ nhân! Bên kia đã xong việc. - Thiên Xu phi từ bên cửa sổ lao vào báo với nàng. Lôi nàng khỏi suy nghĩ linh tinh.
- Ừ! Tiếp tục theo kế hoạch. Tốt nhất là dùng hết người của mình. - Nguyên Lam Anh ngây người một lúc rồi ra chỉ thị.
- Vâng chủ nhân! - Thiên Xu gật đầu nghe lệnh. Trước khi đi không quên dặn dò Thiên Cơ đang ở trong phòng:
- Cô nhớ chăm sóc và bảo vệ chủ nhân cho tốt!
- Đã biết! Không cần huynh nhắc! - Thiên Cơ liếc xéo Thiên Xu, đưa tay lên vén mái tóc dài xinh đẹp rồi quay mặt đi. Khó khăn lắm mới tìm được chủ nhân, nàng đương nhiên phải hầu hạ cho tốt chứ.
Nguyên Lam Anh cũng đến bó tay với thuộc hạ của nàng. Họ tính tình cổ quái, nhưng lại làm việc cực kỳ nhanh chóng, nàng thích.
Nhắc đến họ mới nhớ, nàng nên cảm ơn tướng công nhà nàng mới phải. Hai tháng trước, chàng tặng nàng cây bạch tiêu xinh đẹp vô cùng, nàng coi đó là vật đính ước là thứ trân quý nhất với nàng. Nhưng không ngờ đó là Huyết Bạch tiêu, tín vật truyền thừa của Thất Tinh Sơn Trang.
Ban đầu nàng không biết, ngày ngày mang theo bên người, thổi tiêu cho chàng nghe. Một lần ở bên bờ suối ở chân núi, nàng vui vẻ thổi tiêu thì có sáu người áo đen đến bao vây lấy hai người. Không lẽ là sát thủ trong truyền thuyết? Nàng tự thấy mình không phải người tốt, nhưng nàng đâu đắc tội với ai đâu?
Trùng hợp là hai người đi không mang theo hộ vệ, ảnh vệ hình như bị đánh lạc hướng đi mất rồi.
Nàng lúc bấy giờ mới cảm nhận được sự nguy hiểm đe dọa từ khi sinh ra đến giờ. Sáu người này nàng thấy được sát khí nồng đậm chính
là do giết nhiều người mà tạo thành, nội công cao cường. Cho dù nàng có đánh hết sức cũng không thắng được một người, huống chi nàng còn chưa đánh ai bao giờ đâu. Muốn bảo vệ được chàng, nàng chỉ có thể liều mạng chống đỡ đợi hộ vệ đến. Biết là rất khó, nàng quyết định không từ bỏ.
- Các vị là? - Nguyên Lam Anh ngờ vực hỏi, ánh mắt không khỏi toát ra sự đề phòng. Tuy cho rằng không cần thiết nhưng biết đâu họ nhầm lẫn thì sao?
Nhìn ánh mắt sáng như tinh tú trên trời của tiểu nữ tử đối diện tỏ ra sự đề phòng Thiên Xu cảm thấy buồn cười. Chủ nhân của bọn họ nhỏ thế ư?
Thiên Tuyền coi thường nhìn đại ca, đợi hòn đá này mở miệng chắc còn khuya. Nhìn cái mặt kia là biết rồi. Lại phải để soái ca anh tuấn tiêu sái như hắn ra mặt mới được.
- Tiểu thư! Chúng tại hạ chỉ muốn hỏi cây tiêu trên tay tiểu thư là như thế nào? - Cười nụ cười tự cho là mê hoặc chúng sinh, Thiên Tuyền hữu lễ hỏi.
- A, cây tiêu này ư? Là của ta. Sao vậy? - Không lẽ là cướp tiêu? Thấy ánh mắt bọn họ không có ác ý nàng cũng bớt căng thẳng hơn.
Sáu người nhìn nhau, ánh mắt ngờ vực, không ai bảo ai sáu người tự động quỳ xuống hô:
- Tham kiến chủ nhân!
- Hả? Chủ nhân? - Mấy người này nhầm lẫn gì ư? Sao nàng thấy chóng mặt vậy? Vừa nửa khắc trước nàng tưởng họ là sát thủ, giờ lại gọi "chủ nhân".
- Vâng chủ nhân! - Sáu người lại đồng thanh khẳng định.
- Mấy người đứng lên đi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chắc có nhầm lẫn gì à? - Nàng hiện tại đang mông lung vô cùng, cũng không khỏi lớn mật hơn hẳn.
Thấy nàng như vậy mấy người không khỏi cười cười, không nghĩ chủ nhân lại không biết gì về Thất Tinh hộ pháp của Thất Tinh Sơn Trang. Không lẽ không phải là nàng? Nhưng sao nàng lại có Huyết Bạch tiêu? Lại còn dễ dàng thổi như vậy? Điều đó không phải đã chứng minh đến bảy phần nàng là chủ nhân hay sao? Sáu người dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Cuối cùng Thiên Xu mở miệng:
- Lấy huyết thử tiêu!
Thiên Tuyền bắt đầu trổ tài ăn nói, giải thích rằng bọn họ đang đi tìm chủ nhân của mình, chính là Trang chủ của Thất Tinh Sơn Trang. Họ đang nghĩ nàng là chủ nhân của họ, vì nàng có trong tay Huyết Bạch tiêu và có thể thổi một cách dễ dàng. Họ muốn nàng trích một chút máu để thử.
Để chắc chắn nàng không phải người họ tìm và bớt rắc rối, nàng đã đồng ý. Làm gì có chuyện cây tiêu này có thể nhận máu người cơ chứ!