Ở Nguyên phủ hai ngày, Nguyên Lam Anh và Hàng Tư Nghiên dẹp đường hồi Hầu phủ. Hai ngày này, Nguyên Lam Anh bị cha nương và hai ca ca quay như chong chóng. Đặc biệt là người trong Nguyên phủ dần chấp nhận Hàng Tư Nghiên.
Lúc về Hầu phủ Nguyên phu nhân còn tặng rất nhiều đồ vật mà chàng yêu thích. Chẳng hạn như: Hỏa minh châu đại ca mang ở biên thành về, bút tử ngọc bảo bối của nhị ca hay túi gấm thất sắc nương may.. điểm buồn cười là chàng thích toàn những thứ màu mè sặc sỡ. Làm cho Nguyên Lam Anh cười thầm trong lòng:
"Phen này nhị ca lại tiếc đứt ruột rồi!"
Đương nhiên tiếc rồi! Nguyên Lam Ngọc khóc thành bảy bảy bốn chín dòng sông ở trong lòng. Nương nỡ lòng nào lấy bảo bối bút tử ngọc của hắn tặng cho muội phụ, nhìn vẻ mặt đắc ý của muội muội kìa hắn chỉ muốn đánh một cái. Nhưng tiếc là không được, ai bảo công phu của muội ấy hơn hắn và đánh nàng hắn xót lắm chứ! Thôi thì bảo bối tặng tên kia làm muội muội vui vẻ là được. Nhìn thoáng đã biết phu thê kia tình cảm mặn nồng. Sau này chắc chắn hắn sẽ hạnh phúc như họ. Không, phải hơn hai người ấy!
Dừng! Suy nghĩ đi đâu rồi! Việc chính bây giờ phải đòi chút phúc lợi từ muội muội trước đã. Chuyện thê nhi kia tính sau đi.
- Muội muội, muội cảm thấy muội phu có thích bút tử ngọc của ta hay không? - Nguyên Lam Ngọc cười như con hồ ly vớ được mồi ngon.
- À, nhị ca! Ba hôm nữa muội cho người ra thực đơn đặc biệt của Tết Trung Thu sắp tới. Huynh có muốn?
- Muốn! Muội cho người mang sang đây, không để ta qua Hầu Phủ một chuyến. - Chưa đợi tiểu muội nói xong, Nguyên Lam Ngọc đã cắt lời.
- Haha, thế nhé! Muội đi đây!
Cười tươi với nhị ca, nàng quay sang chào với cha nương và đại ca. Hờ hờ, lấy lòng nhị ca có gì khó đâu, huynh ấy là một con heo tham ăn. Tiếc là ăn mãi cũng không béo hơn được bao nhiêu thịt, đúng là cho ăn phí cơm phí gạo.
- Tạm biệt cha nương, tạm biệt đại ca, nhị ca. - Hai người chào một nhà Nguyên gia xong rồi quay người lên xe ngựa.
- Hai người bảo trọng! - Đây là câu nói duy nhất của Nguyên Lam Thiên từ sáng tới giờ.
Nguyên lão gia và phu nhân cũng không quên dặn nữ nhi chăm sóc hiền tế cho tốt. Tiểu tử này tuy ngốc nhưng đối tốt với Anh nhi, quan trong Anh nhi cũng bám nó. Điều này khiến nhị lão vui vẻ, biết đâu hai người lại sớm có ngoại tôn cũng nên.
Khoan đến chuyện ngoại tôn, đại nhi tử cũng nên tính chuyện thành gia lập thất rồi! Như vậy là có tôn tử rồi hay sao?
Đừng hỏi vì sao hôm nay Nguyên Lam Thiên không nói nhiều, hắn là đang có khó chịu trong lòng. Tự nhiên nương và muội muội lại tìm thê tử cho hắn, mà muội muội chọn ai không chọn lại còn chọn cho hắn thiên kim của Phong đại nhân. Hắn không biết nàng ấy ra sao, nhưng chưa gặp mặt sao có tình cảm mà lấy được.
Huống chi, trong lòng hắn còn nhung nhớ ánh mắt sáng như sao trên trời kia. Haizz, tiếc là chỉ một ánh mắt, mà lại không rõ được mặt nàng, nếu không..
Nguyên Lam Anh đang dựa vào người tướng công nhàn nhã ăn nho, thỉnh thoảng lại đút cho chàng một trái. Nho này mỗi cái nhỏ hơn nhiều,
còn không thua kém gì nho Mỹ ở hiện đại. Ngon tuyệt!
Nhìn thấy hành động như mèo lười của chủ nhân nhà mình, bảy người kia nhìn nhau ra vẻ không còn gì để nói. Trong lòng không ngừng gào thét:
"Tiểu thư ơi tiểu thư! Người nhàn hạ cạnh tướng công như vậy, sao lại quăng hết việc bảy người chúng ta làm."
Nguyên Lam Anh ở trong xe không hiểu sao hắt hơi một cái, ai lại nhớ đến nàng rồi ư. Nghe tiếng hắt hơi, bảy người kia nhếch mép cười, không nghĩ cái này dân gian mà lại đúng, hoặc có thể chỉ là trùng hợp đi.
Nhìn nữ nhân ôn nhu như ngọc đang dựa vào người nam nhân đang nhàn nhã thưởng trà và ăn trái cây trong xe lại là Trang chủ của Thất Tinh Sơn Trang lừng lẫy trên giang hồ.
Nàng cũng không nhớ được rằng giang hồ đang xôn xao lên truyền kì về tân trang chủ tuổi trẻ tài cao, xinh đẹp hơn người và vô cùng bí ẩn của Thất Tinh Sơn Trang. Chuyện này nàng được Thiên Tuyền báo rồi mà không để ý. Dù sao cũng không liên quan nhiều đến cuộc sống nàng. Xác định rồi, sau này nàng chỉ buông rèm nhiếp chính chuyện trong Trang thôi. Nàng lười!
- Anh nhi! Tỉnh, tỉnh! Đến rồi! - Hàng Tư Nghiên lay nhẹ thê tử dậy, mở đôi mắt mờ hơi sương còn ngái ngủ ra. Không hiểu sao mấy hôm nay nàng buồn ngủ như vậy, trong người cũng không đúng cho lắm.
- Hả? Đến nơi rồi à! Ta buồn ngủ quá!
- Anh nhi ngủ tiếp, ta ôm ôm!
- Thôi, vào nhà đi. Cha nương còn đang đợi đó!
Hai người dắt nhau xuống xe, Nguyên Lam Anh vốn gầy, được Hàng Tư Nghiên dắt xuống xe ngựa không khác gì liễu bay trước gió, yểu điệu vô cùng làm cho nam nhân không tự chủ mà muốn che chở. Nhưng ngoài bảy người đang cười khinh bỉ ra, đâu ai biết ở trong người nữ nhân xinh đẹp ấy chứa một năng lượng khổng lồ. Đó không hẳn là sức mạnh, chính là những cái những người bình thường như họ không thể biết được. Nàng rất thông minh, nghĩ ra rất nhiều thứ kì quái, độc nhất vô nhị, cái gì nàng cũng biết từ vũ khí, đến nấu mỹ thực, đến kiếm tiền..
Thất Tinh Sơn Trang ngày càng danh chấn giang hồ như vậy không phải nhờ nàng sao. Chưa nói đến khoản vũ khí độc lạ, sắc bén, cao thủ thành đàn ra, nguyên khoản phú khả địch quốc kia đã không hề đơn giản rồi. Giờ chỉ cần Thất Tinh Sơn Trang nhúng tay vào kinh doanh một Thành cũng có thể làm cho nơi đó loạn thành bầy. Các môn phái khác bây giờ nghe tên sơn trang đã thấy nể phục. Thất Tinh hộ pháp bọn họ có thể nở mày nở mặt cũng chính nhờ theo chủ nhân thiên tài.
Nguyên Lam Anh giờ mà biết suy nghĩ của bảy người kia thì nàng cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời cười như điên. Không lẽ nàng nói nàng biết như vậy là do đã tiếp thu văn minh của thời hiện hiện đại? Không bị coi như yêu quái mới là lạ!