Chuyển ngữ: Mic
Nhiếp chính vương bệnh rồi.
Nhưng không nghiêm trọng, chỉ là thủy thổ không hợp, lại thêm mấy ngày nay lao lực quá độ, ăn uống không tốt, thế nên mới đổ bệnh.
Ngày ngày có tấu chương từ các nơi gửi đến cần duyệt, tình hình thiên tai hãy còn tiếp diễn, sách lược trị thủy của Lâm Tuyên vẫn chưa xem, còn có mấy tham quan ô lại đã ăn sâu bám rễ kia…
Tiêu Tranh lắc đầu, chống người định ngồi dậy.
Đã nằm suốt mấy ngày, điều này thật sự khiến hắn không thoải mái, năm đó lúc chinh chiến sa trường có khổ cực nào mà chưa từng nếm trải? Đại mạc cát bay không đánh gục được hắn, vậy mà lại khom lưng trước mưa phùn Giang Nam.
Một đôi tay kịp thời ngăn hắn lại, Văn Tố ngồi ở mạn giường dịu dàng khuyên can: “Vương gia, thủy thổ không hợp sẽ như vậy, nghỉ ngơi thật tốt, ngài đừng gắng gượng, tiêu hao sức lực đốn củi không công đấy.”
Lời này nói cũng đúng. Tiêu Tranh thở dài, lại dứt khoát nằm trở lại, mệt mỏi ập đến, cũng không muốn nghĩ đến đống tấu chương phiền phức kia nữa.
Hắn nhắm mắt nghiêng người nằm xuống, rõ ràng là quay lưng về phía Văn Tố, nhưng vẫn không quên căn dặn một câu: “Văn khanh, khanh ở lại đây.”
Văn Tố nhìn chằm chằm tấm lưng của hắn, thoáng hoảng hốt, Nhiếp chính vương vẫn luôn mạnh mẽ giờ phút này bỗng nhiên cởi bỏ vẻ kiêu ngạo trước giờ, lại có đôi chút trống vắng.
Chắc hẳn người đang bệnh đều sẽ hơi cô độc, nàng nhớ lại ngày trước những khi mình bị bệnh, quyết định thiện tâm chăm sóc Nhiếp chính vương thật tốt………..
Lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã là ban đêm, cửa sổ để mở, gió nhẹ thổi vào, mát mẻ không ít.
Tiêu Tranh trở mình, vừa nhướn mắt thì liền hơi giật mình, Văn Tố chống trán tựa vào đầu giường, say ngủ.
Nàng vậy mà thật sự ở lại đây đợi lâu như vậy.
Ngọn nến trên bàn đã cháy hết một nửa, theo làn gió lùa vào khe khẽ lay động, ánh sáng nhảy múa trên mặt nàng, sáng sáng tối tối, hàng mi dài phủ một tầng bóng râm bên dưới mắt, cảm giác khoan thai điềm đạm tăng lên rất nhiều.
Tiêu Tranh chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp nàng, ánh mặt trời soi vào ngôi đình giữa hồ, cũng hắt một bóng râm từ đôi mắt đang rũ xuống của nàng như vậy, như thơ như họa.
Thì ra hắn đều ghi nhớ rất rõ ràng.
Cảm giác này thập phần mới lạ, nhìn người khác tất cả đều giống nhau, chỉ có nàng, dường như chuyện gì cũng đều có thể gợi lên ký ức của hắn, mỗi một hình ảnh đều khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Hắn nhấc tay, định vén sợi tóc trước trán nàng, tay còn chưa đến trước mặt nàng thì ngoài cửa chợt truyền đến giọng nói của Tề Giản: “Vương gia, hạ quan có việc cần tấu.”
“……………..” Khoảnh khắc tốt đẹp bị gián đoạn, Tiêu Tranh có chút bực bội thu tay về, Văn Tố đã bị đánh thức.
“Vương gia, có khỏe lên chút nào chưa?” Nàng bóp bả vai tê cứng, đứng dậy nới rộng khoảng cách, tránh thất lễ.
Tiêu Tranh gật đầu, “Tốt lên một chút.” Trong giọng nói khó nén được cảm giác thất vọng.
Tất cả đều trách tên nhóc Tề Giản kia, đêm hôm bẩm báo cái gì chứ?! (╰_╯)#
Nhưng tên nhóc ấy lại cứ khăng khăng không biết tốt xấu, không nghe thấy tiếng trả lời lại liên tục gọi vài lần nữa, mãi đến khi Nhiếp chính vương giọng điệu không tốt nói “Vào đi” mới chịu thôi.
Cửa vừa đẩy ra, trông thấy trong phòng còn có Văn Tố đang đứng đó, Tề Giản không khỏi lại đau lòng một phen thay cho Lưu Kha đang ở kinh thành xa xôi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, sau khi hành lễ với Tiêu Tranh thì liền lập tức lên tiếng nói: “Vương gia, đồ vật cứu trợ thiên tai thiếu thốn, cần trong triều cấp phát cấp bách ạ……..”
“Sao chứ?” Tiêu Tranh nháy mắt mặt lộ vẻ không vui, từ trên giường ngồi thẳng dậy, “Bổn vương đến đây bất quá mới mấy ngày, đồ đạc đem theo toàn bộ đã dùng hết rồi?”
“Hồi bẩm Vương gia, không phải dùng hết, mà là thiếu.”
“……………”
Văn Tố vừa tỉnh giấc không lâu, đầu óc hãy còn hơi lờ mờ, nghe vậy liền tự nhiên tiếp một câu: “Sao lại dùng nhanh đến vậy?”
Tề Giản cho rằng nàng đang hoài nghi mình làm việc không hiệu quả, vội vàng giải thích với Tiêu Tranh: “Bẩm Vương gia, mấy chỗ vỡ đê đều có nhu cầu đắp đê gia cố cấp bách, Lâm tiên sinh nói vật liệu bình thường không có tác dụng, cho nên chỉ việc này thôi đã tiêu tốn không ít ngân lượng, lại thêm……….”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Tranh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng ngắt lời hắn, “Lâm Tuyên sao lại trực tiếp tiếp nhận việc trị thủy rồi, có từng được bổn vương cho phép chưa?”
Tề Giản thầm nuốt nước bọt, “Vương, vương gia, phương pháp của Lâm tiên sinh đích thực có hiệu quả mà….”
Tiêu Tranh hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Ba người im lặng một lúc lâu, nhất thời không có đề tài, Tiêu Tranh đành phải phất tay với Tề Giản, “Được rồi, ngươi lui ra trước đi, chuyện này bổn vương sẽ nghĩ cách.”
Trên mặt Tề Giản vẫn rất sốt ruột, nhưng Nhiếp chính vương đã nói vậy, thì cũng chỉ có thể như thế thôi.
Văn Tố nhìn hắn ra khỏi cửa, quay đầu hỏi Tiêu Tranh: “Vương gia có đối sách hay gì sao?”
“Không có.” Tiêu Tranh thở dài lắc đầu: “Lúc tiên đế tại vị chinh chiến liên miên, quốc khố còn lại vốn không nhiều, hiện giờ có thể lấy ra đích thực cũng không bao nhiêu.”
Tình hình này cũng là lần đầu tiên Văn Tố nghe thấy, trong lòng không khỏi cũng có chút lo lắng, “Như vậy mà nói, thật sự khó giải quyết.”
Hai người không nói gì nữa, ai nấy đều sắc mặt trầm tư.
Văn Tố nhíu mày, ánh mắt đảo xung quanh, đột nhiên lướt qua đống tấu chương trên bàn, trong đầu lập tức lóe lên ánh sáng, mừng rỡ thốt lên: “Vương gia, hạ quan nghĩ ra một cách.”
“Hửm? Sao?” Tiêu Tranh liền hỏi.
Trong lòng đã có dự liệu, Văn Tố cười cười, “Mượn tiền.”
*
Cuộc sống dạo gần đây trong kinh thành của Bình Dương vương hoàn toàn là của một công tử ăn chơi trác táng. Phố hoa ngõ liễu, trà lầu tửu quán, chỗ nào vui thì đều có bóng dáng của hắn, nhất thời toàn bộ kinh thành đâu đâu cũng truyền nhau danh hào tiểu vương gia phong lưu này.
Có điều tướng mạo lẫn tính cách hắn cực tốt, cho dù có người khinh thường nhưng cũng phải tôn trọng hắn, ngoại trừ các danh môn khuê tú trong thành thì con gái rượu của các gia đình lại càng âm thầm xem hắn là tình lang trong lòng, ái mộ không thôi.
Tiếc là những ngày tháng tươi đẹp này không được bao lâu thì đã kết thúc bởi một phong thư.
Thư do Văn Tố gửi tới, cấp báo tám trăm dặm, do người truyền tin đích thân gửi tới tay hắn.
Lúc đó Tiêu Đoan còn đang uống rượu hoa cùng với Lục Phường ở Cách Vân lâu, sau khi nhận được thư liền mở ra vội vàng lướt xem, cười ha ha vài tiếng, đem thư nhét vào trong ngực, đẩy mỹ nhân bên cạnh ra bước ra ngoài.
Lục Phường lật đật chạy theo, nghe thấy hắn cười nói: “Bằng hữu gửi thư khẩn cấp tới, bổn vương cần phải ra tay tương trợ chứ………..”
Ba ngày sau, Bình Dương vương chân thành mời các vị quan lớn tụ hợp trên thuyền hoa ở Bình Dao hồ ngoại ô kinh thành.
Vương gia đảng đương nhiên không cần nói, nhất định sẽ cho đủ mặt mũi. Đảng bảo hoàng thì đoàn kết chặt chẽ dưới sự lãnh đạo của Đinh Chính Nhất, hội nghị mở ra hết một lần lại một lần, trong thời gian này bởi vì Đinh lão gia tử phủi tay biểu thị không tham gia trò hề nhàm chán với một đám nít ranh, mãi đến một ngày trước khi tụ họp mới chân chính quyết định danh sách người tham gia.
Đêm ngày hè gió nhẹ mát mẻ, du thuyền trên hồ cũng có một cảm giác khác biệt.
Bốn phía đều có cấm quân bảo vệ, ngay cả con ruồi cũng bay không lọt, khiến mặt hồ lớn như vậy nhưng lại thập phần tĩnh mịch, thuyền hoa rường cột chạm trổ, bên trên treo hơn mười đèn lồng, rọi khắp mặt hồ, ánh sáng rực rỡ, quả thực đẹp vô cùng.
Tiêu Đoan tóc đen áo choàng, bạch y hơi mở, tay cầm chiết phiến, nhàn nhã đứng bên cửa, đích thân đón tiếp các vị đại nhân đến
dự.
Yến tiệc này vốn chỉ có các quan to quý tộc, nhưng hắn có lòng, còn mời cả Phó Thanh Ngọc và Lưu Kha. Hai người tự biết thấp cổ bé họng, đều đến nơi từ rất sớm, rất nhanh những quan viên khác đều xuất hiện, chẳng mấy chốc vô cùng náo nhiệt.
Mọi người một phen chào hỏi hoàn tất, ai nấy đều tự ngồi xuống, bầu không khí tốt đẹp, cho dù thường ngày hai đảng phái có đối đầu gay gắt thế nào, hiện thời cũng nâng chén trao đổi cười đùa xua đi ân oán.
Rượu qua ba vòng, lúc tâm tình mọi người đang lên cao, Bình Dương vương ngồi ở phía trên phe phẩy chiết phiến không nhanh không chậm truyền đạt nội dung chủ yếu trong thư của Văn Tố: “Nhiếp chính vương và Văn đại nhân đang ở thành Thái Châu cứu trợ thiên tai, khổ cực vô cùng, hiện giờ vật chất thiếu thốn, lại càng họa vô đơn chí, tiếc là quốc khố eo hẹp, chúng ta thân là quan viên chủ chốt trong triều, hào phóng giúp đỡ mới đúng nhỉ…”
Lời vừa dứt, mọi người một trận ngạc nhiên.
Biết ngay vô sự ân cần không có gì tốt đẹp mà! >_<
Nhưng người nghe thấy tin này phản ứng kích động nhất lại chính là người ngồi ở cuối cùng – Phó Thanh Ngọc và Lưu Kha.
Người mà hai người nhớ thương đều đang ở nơi xa xôi không thể đến được, mãi đến giờ mới có được một chút tin tức vụn vặt, sao có thể không để ý? Nếu không phải thực sự cố kỵ lễ nghi thì suýt nữa đã trực tiếp lên tiếng hỏi thăm rồi.
Các đại nhân bên dưới đang xì xào thảo luận, bầu không khí thoải mái trước đó bắt đầu dần dần trở nên nghiêm trọng.
Bảo mấy quan to này xuất tiền túi là chuyện thập phần khó khăn, Tiêu Đoan hiểu rất rõ. Nhưng Văn Tố lại vô cùng chắc chắn với khả năng của hắn, tin rằng dựa vào tâm tư linh hoạt hết sức xảo quyệt của hắn, nhất định có thể khiến tất cả các đại thần này móc ra.
Hắn hết cách, ít ra không thể nào cô phụ nhờ vả của bằng hữu, có đúng không?
Hắn từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa mắt ra hiệu với Lục Phường ngồi bên cạnh, người kia lập tức bước lên nhận lấy, chuyền xuống dưới.
Tờ giấy chuyền một vòng qua tay mọi người, giống như nước đổ vào dầu, dấy lên một trận phản ứng kịch liệt, tiếng hít tiếng thở liên tục không ngừng, rõ ràng là bị kinh sợ không nhẹ, sắc mặt của mấy vị đại nhân này đều trắng bệch.
Trên giấy viết con số mà mỗi vị đại nhân cần chi ra, có điều so với con số mà trong thư Văn Tố viết có hơi…. cao hơn chút xíu xiu à.
Tiêu Đoan cũng không vội thúc giục, đến khi tờ giấy lại quay trở về trên tay hắn, mới giống như đột nhiên nhớ ra gì đấy, dùng quạt gõ một cái nói: “Đúng rồi, bổn vương quên mất thúc thúc còn có một điều kiện, người nói, hễ là người bỏ tiền lần này, tất cả đều ghi lại danh sách, đợi sau khi người hồi kinh xem xét, tất cả đều thăng một cấp, tuyệt không hai lời.”
Vừa dứt lời, tiếng hít không khí bên dưới tức thì dừng lại.
Sau khoảnh khắc an tĩnh, không biết vị quan viên nào lên tiếng, trước tiên biểu đạt sự đồng cảm sâu sắc đối với bách tính gặp thiên tai nơi ven sông, lại cảm khái đức độ cao đẹp của Nhiếp chính vương một phen, sau đó còn không quên trình bày cuộc sống túng quẫn nhà mình, cuối cùng đập bàn nói hắn phải quyên tiền!
Cứ như vậy, mọi người nhao nhao hưởng ứng, tiếng hít không khí biến thành lời hứa hẹn.
Tiêu Đoan căn dặn thị nữ đưa nghiên mực tới, đích thân mài mực ghi lại, tên họ, ngày tháng đưa tiền v..v.. chi tiết vô cùng.
Mãi tới khi bản danh sách dài dằng dặc lại qua tay các quan viên ký tên đóng dấu, sau khi ván đã đóng thuyền hắn vặn vặn cổ tay mỏi nhừ, thong thả ung dung nói: “Có điều bổn vương cảm thấy bổng lộc vốn thu từ dân chúng thì nên dùng cho dân chúng, chư vị đại nhân chính là rường cột nước nhà, khẳng định sẽ không làm mấy chuyện mua quan tước thế này, Nhiếp chính vương lại càng là người không thể làm việc bán quan bán tước, cho nên bổn vương liền kiến nghị người rút lại điều kiện kia……….”
“…………….”
“…………….”
“……………….”
Nghe đâu đêm đó lúc không ít xe ngựa của quan to quý nhân từ đầu phố ngang qua, mơ hồ truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào, thật sự khiến chúng bách tính kinh thành nghe thấy mà đau lòng, người nghe rơi lệ….
Khi yến tiệc kết thúc, Phó Thanh Ngọc thu hết dũng khí hỏi Bình Dương vương một câu: “Dám hỏi Vương gia, phương pháp quyên tiền này là người nào đề ra?”
Tiêu Đoan liếc nàng một cái, cười thản nhiên: “Văn đại nhân.”
Phó Thanh Ngọc thần sắc cứng đờ, im lặng rũ mắt, cáo từ rời đi.
Mãi tới hôm nay mới biết những đại quan này thật sự là lưng quấn bạc triệu, cái gọi là quan phú dân bần, lời này không ngoa. Văn Tố xuất thân là bách tính dân thường có thể nghĩ đến việc xuống tay trên người họ, thực sự cũng rất bình thường.
Nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của mấy người kia, Tiêu Đoan thực sự tâm tình cực tốt. Phe phẩy quạt định rời đi thì lại thấy Lưu Kha cung cung kính kính đứng bên xe ngựa, hình như đợi đã lâu rồi……!
Mấy ngày sau, thư khẩn tám trăm dặm gửi đến Giang Bắc, Văn Tố mở thư lướt xem, Bình Dương vương đầy nhiệt tình viết: “Chuyện bằng hữu ủy thác dù khó, nhưng bổn vương cuối cùng đã không phụ nhờ vả. Vài ngày nữa hàng có thể chuyển tới, thỉnh bớt ưu tư chờ đợi. Qua chuyện này, mới biết tình bằng hữu của chúng ta cao hơn trời, sâu hơn biển…..”
Văn Tố cảm thấy câu cuối cùng này quá ư kỳ lạ, suy nghĩ một phen, hồi âm nói: “Vương gia ngài lời được bao nhiêu? Đừng giả lả, nói thật đi!”
Tiêu Đoan phúc đáp lại, lời lẽ chính nghĩa: “Bổn vương há lại là người như vậy!” Bên trong có kèm một tờ giấy nhỏ, trên đấy là một hàng chữ tiểu Khải rất bé: “Trở về chia cho cô một nửa!”
Văn Tố lập tức hồi âm: “Tình bạn giữa ta và Vương gia cao hơn trời, sâu hơn biển…..”