"Ngụy đại nhân?" Người khám nghiệm tử thi nhìn thấy gã có hơi kinh ngạc: "Đã canh giờ này, không phải ngài đang ở công đường tham dự hội thẩm của tam ty hay sao?"
"Lão Lưu, đêm nay lại không về à?" Ngụy Bằng Cử rất quen thuộc bá vai đối phương: "Hôm nay chẳng qua chỉ là sơ thẩm, thượng thư đại nhân sao gấp như vậy bắt ngươi khám nghiệm tử thi suốt cả đêm chứ? Ta nhớ tẩu tử cũng đổ bệnh một quãng thời gian, có uống gì cũng không khá, vừa hay chỗ ta có một đại phu giỏi, khi nào rảnh rỗi, thì mời đến khám cho tẩu tử."
"Cảm ơn ngươi đã quan tâm, thế nhưng bệnh của bà nhà là bệnh cũ, nhưng năm gần đây nhà có mời biết bao nhiêu đại phu cũng không thấy chuyển biến tốt.
Hiện tại con cái bắt đầu lớn sắp đến tuổi học hành, tiền lo cho nó ăn học cũng chưa thu xếp xong.
Tẩu tử ngươi cũng vì chuyện này mà sầu não, cho nên bà ấy sao chịu dùng tiền mời đại phu chứ."
Lão Lưu thở dài: "Chi phí cho mấy đợt khám nghiệm tử thi hiện tại cứ rề rà chưa chịu chi, cũng không biết lúc nào có thể lấy được, nếu ngài không phiền có thể giúp ta hỏi thăm một chút được không?"
"Sao vậy? Tiền bạc vẫn chưa chi trả nữa sao?" Ngụy Bằng Cử vô cùng kinh ngạc, "Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy danh sách trình báo trên bàn Tề đại nhân, có lẽ là gần đây thượng thư đại nhân bận rộn, cho nên mới quên phê duyệt?"
Nghe xong lời này, lão Lưu gấp đến độ râu mép đều run lê:"Gã ta có cái gì mà bận bịu! Chẳng qua đang tất bận làm lễ đại thọ cho mình thôi, gã ta làm đến mức phô trướng, đầu bếp Lãm Vị các cũng được gã mời đến phủ sắp xếp đặt cả trăm bàn yến hội, ta thắc mắc bổng lộc thượng thư sao có thể mời được người ta về như vậy được, mà không biết tiệc rượu lần này mấy kẻ thân dính mấy đồng bạc vụn như chúng ta có nhận dược thiệp mời hay không."
Lão Lưu vốn thẳng tính, từ trước đến giờ nói chuyện đều không theo quy củ gì cả, đã vậy Ngụy Bằng cừ còn là người phe mình thành ra càng nói càng không cấm kỵ gì, ngay mặt mà nói thẳng đến binh bộ thượng thư.
Cũng may bàn về chuyên môn khám nghiệm tử thi gã vô cùng tài giỏi, cho nên mặc dù ngày thượng đắc tội không ít người, nhưng vẫn có thể kiếm cơm ăn trong nha môn.
Ngụy Bằng Cử an ủi đối phương một hồi, chờ đến khi lão Lưu bớt căm giận bất bình thì ánh mắt mới chuyển đến tờ giấy khám nghiệm tử thi.
"Vất cả cả một buổi tối có tra được cái gì không?"
Nói đến xác chết, lão Lưu tạm thời bỏ xuống bất mãn trong lòng, chỉ vào hồ sơ vụ án kiên nhẫn giảng giải: "Ta mới vừa khám nghiệm tử thi phát hiện, vết thương do đao chém trên thi thế cha con Trần gia chính là bảo đao trong tay Nghiêm Trường Tự gây nên, mấy vết dài ngắn đều trùng khớp với vết đao.
Thế nhưng vết thương chỗ sâu chỗ cạn, vết thương trí mạng nằm ở phần gáy, vết đao quan trọng nhất là đâm vào trước người cha con Trần gia, vết thương nhìn qua thẳng một đường, đủ để thấy hung thủ đao thuật cao siêu.
Nhưng vết thương ở những bộ phận khác của bọn họ, có vẻ sau khi ngã xuống đất, hung thủ mới quỳ xuống đất tiếp tục ra tay, vết thương lại khác ban nãy, lan khắp da thịt, mà có vẻ ra tay có chút do dự, khí lực không đủ, thoạt nhìn suy đoán người đó chưa bao giờ dùng qua đao.
Theo ta nghĩ, Nghiêm Trường Tự không tính là cao thủ dùng đao, thế nhưng cũng không kém tới mức như người mới được học, cho nên vết thương kia thật sự có chút kỳ quái."
"Nếu như vậy, ngươi đã nói chuyện này cho ai biết chưa?" Ngụy Bằng Cử đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ta đây mới ra đã bị ngươi chặn lại, còn chưa trình kết quả khám nghiệm tử thi lên trên nữa."Lão Lưu sờ đầu một cái, có chút khó hiểu: "Có nơi nào sai sao?"
"Lưu ca." Ngụy Bằng Cử sửa lại xưng hô nhỏ giọng nói: "Ngươi tin lão đệ ta sao? Thượng thư đại nhân đang sứt đầu mẻ trán, nay nếu như báo mấy chuyện không có căn cứ như vậy, ta sợ đại nhân sẽ nổi trận lôi đình với ngươi đó."
Gã móc một túi ngân lượng nhét vào trong tay áo lão Lưu rồi vô vỗ vai đối phương: "Những ngân lượng này để khám bệnh cho tẩu tử và lo cho con trẻ đi học, mấy ngày tới ngươi cứ nghỉ ngơi ở trong nhà cố gắng quan tâm chăm sóc bọn họ, chuyện đại nhân bên kia để ta thay ngươi đi."
Trong lòng lão Lưu mơ hồ cảm nhận như có gì đó sai sai, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy sự chân thành của Ngụy Bằng Cử thì một bụng băn khoăn kia lại bị đè ép xuống.
Cầm lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi, Ngụy Bằng Cử nhìn gã rời đi, bên khóe miệng đột nhiên vẽ ra nụ cười.
"Đại nhân, các vị đại nhân đã đến đông đủ rồi ạ." Tên nô dịch nha môn vội vã chạy tới bẩm báo.
"Đi nói cho Trương tướng, ta đã sắp xếp xong xuôi chuyện ở đây, chỉ còn chờ Ân tướng ra tay."
Trong nội đường, hình bộ thượng thư Tề Dung đổ mồ hôi hột, hết nhìn ngự sử đại phu Ôn Thành đứng ở bên trái lại quay sang mặt Bạch Bỉnh Thần bên phải, gương mặt hai người kia không cảm nhận vui giận gì, cứ im lặng ngồi hai bên không lên tiếng nâng chung trà lẳng lặng mà chờ.
Địa điểm thẩm vấn được bố trí tại Đại Lý Tự, Đại Lý Tự khanh Quách Hoàn cũng xem như là chủ nhà, thế nhưng vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.
Tề Dung ngồi ở dưới nhìn hai tảng băng này, lại nhìn vị trí chính giữa trống không sốt ruột đến xoa tay.
Tề Dung lén lút kết giao với Phạm Hồng Tín, vì vụ án này cũng bận tâm không ít, về việc phái binh bộ thi lang Ngụy Bằng Cử đến phụ trợ vụ án như vậy đúng là không hợp quy củ, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở làm lơ.
Thế nhưng ý chỉ Triệu Trinh nhanh hơn một bước, Tề Dung còn chưa kịp sao thẩm, hồ sơ vụ án liền giao vào tay Ôn Thành, người thì lại đưa vào Đại Lý Tự, trên tay của hắn bây giờ không có bất kỳ nhân chứng vật chứng nào, cho nên chỉ đành trông cậy vào người khám nghiệm tử thi khám nghiệm được gì đó có thể lật lại án.
Đợi nửa ngày trời, Ngụy Bằng Cử rốt cuộc cũng tới, đồng thời kề sát bên tai Tề Dung nói mấy câu.
"Nếu tính là thật thì có vấn đề gì không?"Tề Dung hạ thấp giọng, hấp tấp nói: "Sao ngươi không nói với lão Lưu, nếu như lần này có thể lật lại án, ta cho hắn bổng lộc gấp đôi.".
Ngôn Tình Hài
"Ta tự mình đi xem thử, quả thực không có vấn đề gì.
Cái người lão Lưu này bướng bỉnh, sống chết cũng không chịu nhả ra tờ báo cáo tử thi có gì mờ ám, ta thấy nếu như đưa tờ giấy kia đến tay mấy người này, Phạm đại nhân không phải càng thất thế sao, thành ra mới lén lút làm chủ thủ tiêu luôn tờ giấy."
"Thủ tiêu là tốt rồi." Tề Dung lẩm bẩm, từng giọt mồ hôi chảy ròng rã giữa trán lộ ra sự nôn nóng trong người gã, lần