Lăng Yêu Yêu chỉ có thể thở dài, xem ra thứ ngăn cách giữa cô và Diêm Dĩ Phỉ không chỉ là một Tiêu Trấn mà còn có quan niệm hoàn toàn bất đồng đối với thực trị liệu nữa.
Cô chỉ thản nhiên nói: “Ừm, bởi vì tao thích cảm giác khi làm đồ ăn.
”Vẻ mặt Diêm Dĩ Phỉ tỏ vẻ không tin, luôn cảm thấy Lăng Yêu Yêu đang cố ý lừa gạt mình chuyện gì đó, nhưng cô ấy cũng biết nếu hỏi tiếp cũng không thể hỏi ra được chuyện gì, vậy nên chỉ nói: “Xem ra sau này mỗi ngày chúng ta không thể gặp mặt đi chơi chung được rồi.
”Không hiểu vì sao, Diêm Dĩ Phỉ còn có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Bạn thân nhất trở thành tình địch, từ tận đáy lòng Diêm Dĩ Phỉ không thể ngăn lại cảm xúc ghen tị với Lăng Yêu Yêu, trước đó đã từng cảm thấy tính cách của Lăng Yêu Yêu đều là thật tính, bây giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy không tốt.
Trong nguyên tác, sau khi Diêm Dĩ Phỉ trở mặt với Lăng Yêu Yêu, tuy rằng không ra tay hãm hại Lăng gia hoặc là bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, chỉ biết bảo vệ thân mình.
Xem ra bây giờ Diêm Dĩ Phỉ cũng đã sớm lựa chọn, điều đáng mừng duy nhất đại khái là lúc này mỗi người một ngả, hai người cũng không có nháo đến mức phải trở mặt khó chịu.
Trong lòng Lăng Yêu Yêu có vài phần mất mát, có ai mà không hy vọng bạn bè mình cho dù như thế nào cũng luôn đứng về phía mình đây.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách Diêm Dĩ Phỉ, thái độ lãnh đạm của cô trong khoảng thời gian này cũng có trách nhiệm rất lớn.
Trong lòng Diêm Dĩ Phỉ có điều khúc mắc với cô, làm sao mà cô không biết được cơ chứ.
Cũng may mà cô vẫn còn có ba mẹ, vẫn còn có anh trai.
Nhưng gặp được Chân Nhu không sợ thanh danh đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn của mình, Lăng Yêu Yêu vẫn rất cao hứng.
Chân Nhu nhìn hộp thức ăn tỏa ra mùi thơm nồng đậm, phát ra lời tán thưởng từ đáy lòng: “Đây là của đầu bếp nhà hàng năm sao nào làm vậy? Vừa thơm lại vừa đẹp mắt thế này, chắc chắn ăn cũng rất ngon!”Người máy phục vụ nhanh chóng đưa cơm và bộ đồ ăn mà Lăng Yêu Yêu cần cho hai người.
Lăng Yêu Yêu múc cho Chân Nhu một chén canh, úp úp mở mở nói: “Không phải đâu, cậu ăn xong cậu cho