Edit + Beta: Méo
Mấy lời lảm nhảm: Sau này những tên riêng tui sẽ cố gắng chuyển nó qua Hán Việt hết chứ không để Tiếng Anh nữa.
Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ nha.
Lâm Phong vẫn luôn lưu ý tới phòng của Ngô đại sư, thời điểm thấy quản sự bước ra, trên mặt không có gì khác thường, Lâm Phong liền nhìn về phía quản lý, thấy y giống như vô ý kỳ thực hữu ý mà nói chuyện với Chu Huân.
Không biết có phải trùng hợp hay không, hắn phát hiện Chu Huân giống như đã liếc nhìn hắn một cái.
Liên Vũ thấy bộ dáng có chút không yên lòng của Lâm Phong, lo lắng nói: "Anh làm sao vậy, hôm qua mỗ phụ anh lại gây khó dễ sao?"
"Không phải, y ra ngoài, đoán chừng phải vài ngày nữa mới về."
"Ra ngoài?" Liên Vũ sửng sốt một chút sau đó hỏi: "Nhà anh ở đây còn có thân thích?"
"Không có đi." Trong trí nhớ của tiểu hài tử không có mấy chuyện đó, nhà bọn hắn là sau này mới chuyển tới, làm gì có thân thích ở gần đây, bất quá lời Liên Vũ nói lại khiến Lâm Phong chú ý, nếu không có, vậy Lâm Tố có thể đi đâu, lại còn là đi khá nhiều ngày, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là nơi Lâm Tố đi rất xa, vượt ra khỏi phạm vi Alpha tinh, hay nói cách khác chính là y đã rời khỏi tinh cầu này.
Liên Vũ thấy Lâm Phong không lên tiếng, còn tưởng hắn đang lo lắng cho an nguy của Lâm Tố: "Anh không cần nghĩ nhiều, mỗ phụ anh đã là người lớn, nhất định sẽ an toàn trở về."
Lâm Phong nghe xong mấy lời nó nói, quả thực không biết nên khóc hay nên cười, nhìn hắn giống như không có việc gì tự đi tìm ngược sao, nó cũng không biết hiện tại hắn có bao nhiêu ngóng trông tốt nhất Lâm Tố là có đi không về sao? Đương nhiên mấy lời này hắn không thể nói ra.
Buổi tối tan tầm lĩnh tiền xong, quản lý cố ý nói với Lâm Phong một câu: "Ngươi ở lại một chút."
Lâm Phong nghe vậy liền nghĩ đến mấy lời ban sáng San Sát nói với hắn, gật gật đầu nhân tiện để Liên Vũ về trước không cần lo lắng cho hắn.
Mọi người về không sai biệt lắm, quản lý mới dẫn hắn đi gặp Chu Huân.
Chu Huân – 16 tuổi, ở Đế quốc thú nhân đã là giống cái thành niên, không thể nói là xinh đẹp, nhưng người ta tác phong sạch sẽ, so với đám người cả ngày mặt xám mày tro bọn hắn không biết là tốt hơn bao nhiêu.
Nhìn thấy Lâm Phong, trên mặt Chu Huân có vẻ ôn nhuận hòa hợp: "San Sát đã nói với cậu rồi đi?"
Lâm Phong không nghĩ tới, Chu Huân vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề như vậy, không biết hắn phải nói bọn họ nghé con không sợ cọp hay là nói bọn họ rất tự tin với chuyện mình làm, cho nên đối với loại chuyện này mới không chút kiêng dè như vậy.
"Nói, nói cái gì?" Vẻ mặt Lâm Phong ngây thơ, hoàn toàn là bộ dáng không biết y đang nói cái gì.
Chu Huân vừa thấy hắn như vậy, liền nhìn qua quản lý đứng bên cạnh, hai người liếc nhau ai cũng không mở miệng, hành động giao lưu ánh mắt ấy của hai người đương nhiên không qua được mắt Lâm Phong.
Chu Huân lần thứ hai nhìn về phía Lâm Phong nói: "Tôi cho rằng cậu cùng San Sát là anh em, y ít nhiều cũng sẽ nói với cậu một câu, ai biết y lại cẩn thận như vậy, bất quá cũng không việc gì, tôi nhìn cậu từ lúc bắt đầu, làm việc mỗi ngày đều vì kiếm tiền cho người trong nhà cũng rất vất vả, hiện tại có chuyện tốt, không biết cậu có nguyện ý làm hay không?"
Rõ ràng, so với San Sát Chu Huân vừa mở miệng đã đem gốc gác của hắn đều nói ra thông minh hơn rất nhiều, cho nên nói, San Sát quen biết Chu Huân như thế nào đây? "Thập*, chuyện gì?" Vẻ mặt Lâm Phong vẫn cẩn thận cùng chú tâm như trước, khiến Chu Huân càng cảm thấy y không nhìn lầm người.
* Trong QT có để là đại từ nghi vấn nhưng mình kb thay bằng từ gì mới hợp nên để nguyên.
"Tất nhiên là chuyện có thể kiếm được tiền, tôi biết địa vị của cậu trong căn nhà kia, cậu nghĩ, nếu cậu có tiền, mỗ phụ của cậu có liếc mắt một cái xem trọng cậu hơn hay không?" Lâm Phong cảm thấy Chu Huân không đi làm truyền tiêu* thật đáng tiếc, còn thật sự rất có tài lừa dối!
* Truyền tiêu = Tuyên truyền + tiêu thụ (chắc vậy =)))
Lâm Phong đương nhiên sẽ lộ ra một ít tâm động, nếu không chẳng phải là uổng phí tấm lòng của người ta sao.
"Có thể, có thể kiếm tiền sao?"
"Đương nhiên, thế nào, muốn theo tôi hay không, cậu yên tâm, anh hai của cậu cũng có chân, anh em hai người cùng một chỗ cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau không phải sao, nếu không phải huynh đệ nhà mình tôi sao có thể tìm cậu tới!"
"Chu, Chu ca tôi biết anh là người tốt, chính là, chính là tôi rất ngốc, chuyện này khá khó đối với tôi."
"Yên tâm đi, không khó, cậu nhất định có thể làm tốt."
"Vậy, kia rốt cuộc là chuyện gì?"
Chu Huân thấy hai mắt Lâm Phong tràn đầy chờ mong, trên mặt cũng hơi mang nét cười, chỉ biết là đã thuyết phục không sai biệt lắm, "Cậu xem quặng mỏ của chúng ta, cái khác không nhiều, nhiều nhất chính là nguyên thạch, khi cậu vào đây vận khí còn phi thường may mắn, tôi nghe nói mỗi lần cậu nộp nguyên thạch lên, đều có thể giải ra ngọc thạch phẩm chất tốt, cậu xem, khi cậu làm việc, có thể giúp chúng tôi mang hai khối nguyên thạch phẩm chất tốt ra ngoài hay không, chỉ cần cậu đáp ứng, tiền của cậu tự nhiên không ít."
Lâm Phong vẫn còn chưa đồng ý, Chu Huân đã đưa ngân phiếu khống được viết từ lâu cho hắn, may mà hắn không phải tiểu hài tử, nếu như là tiểu hài tử, trải qua một phen lừa dối này của y chắc chắn không cần suy nghĩ mà đáp ứng.
Hơn nữa, chuyện Chu Huân nói với San Sát trước đó cùng chuyện y nói với hắn hiện tại hiển nhiên không giống nhau, Lâm Phong không biết lời ai nói mới là thật, nếu Chu Huân là người bày ra chuyện này, liền thấy được San Sát không nói thật, nhưng nếu San Sát mới là người bày mưu...
Không phải hắn coi thường San Sát, mà là có Chu Huân như này ở phía trước Lâm Phong dù thế nào cũng vẫn cảm thấy San Sát không quá có khả năng trở thành chủ trì.
"Chu, Chu ca chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể, lại nói kia đều là dựa vào vận khí, tôi căn bản không biết khối nào trướng* khối nào sụp**, chỉ là tùy tiện nhặt, tôi không được." Lâm Phong cảm thấy những người này cũng rất thú vị, tuy nói mỗi lần hắn nộp nguyên thạch lên, đều cố ý ném vào mấy khối có thể giải ra ngọc thạch phẩm chất tốt, cũng nhờ vậy mà thu được chút tiền thưởng, nhưng không ngờ những người này lại lập tức tìm đến cửa, thật đúng là khá tin tưởng vào hắn.
* Trướng = trúng = có phỉ thúy
** Sụp = không trúng = không có phỉ thúy
"Tôi cũng đã nói, tôi tin tưởng cậu, huống chi với