Editor + Beta: Méo
Lâm Phong không đi tìm Liên Vũ, dù sao nhà Liên Vũ còn có mỗ phụ trường kỳ nằm trên giường của nó, mặc dù biết, nếu hắn muốn tới ở một đêm, Liên Vũ sẽ không từ chối, nhưng hắn sẽ cho nó thêm không ít phiền phức, Lâm Phong không muốn như vậy, đã như thế, Lâm Phong liền mặt dày tới tìm Hạ Lan, dù sao thì tối mai hai người cũng sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này, mà nhà Hạ Lan lại không có người khác, hắn ở nhờ một chút quả thực rất thích hợp.
Đương nhiên hắn cũng không mặt dày trực tiếp đi qua, mà đi mua chút đồ ăn, cùng thuốc bôi trị vết thương cho Hạ Lan rồi mới cầm theo đồ vật qua đó.
Hôm nay Hạ Lan không làm việc, thời điểm nhìn thấy hắn còn có chút bất ngờ, chặn ở cửa không nói câu nào nhìn Lâm Phong, hiển nhiên đợi Lâm Phong mở miệng trước, Lâm Phong đối với cá tính của nhãi con này cũng là hết chỗ nói rồi: "Cho, những thứ này đều cho cậu.
"
Hạ Lan liếc mắt nhìn qua liền nhận lấy, hành động tự nhiên khiến Lâm Phong không nhịn được liếc mắt nhìn anh nhiều thêm mấy cái, thằng nhóc này cũng không cảm ơn hắn sao, nhãi con cao lãnh không muốn nợ tiền hắn, không muốn dính líu đến hắn trước đây đi đâu rồi?
"Còn có việc?" Thấy Lâm Phong không lên tiếng, vẫn một mực nhìn anh chằm chằm, Hạ Lan nhíu mày, hơi khó chịu vì Lâm Phong còn đứng trước cửa nhà anh không đi.
Lâm Phong lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc con này một chút cũng không hiểu ý, sau này tìm vợ chắc chắn rất vất vả.
Méo: không cần tìm nữa đâu, vợ ở ngay đây rồi mà (^∇^)
"Cái kia, tôi có thể ở chỗ cậu hai ngày không, như vậy ngày mai hai chúng ta rời đi cũng tiện hơn.
" Mau đồng ý đi, tiểu bảo bối một lần thiện giải nhân ý* khó khăn như thế sao, ông anh, mau nhìn đôi mắt chân thành tha thiết của tui đi.
* Thiện giải nhân ý = Am hiểu lòng người
Hiển nhiên Hạ Lan không phải tiểu bảo bối hiểu lòng người kia, cũng không nhìn ra chân thành tha thiết trong mắt Lâm Phong, mặt lạnh lùng: "Cậu không phải nói gặp trên phi thuyền sao?" Nghĩa bóng chính là muốn tách ra đi.
Lâm Phong chỉ cảm thấy câu nói này khiến hắn nghẹn đến vô cùng khó chịu, rất muốn nói một câu, anh như vậy sẽ không có bằng hữu, nhưng ngẫm lại thằng nhóc này hơn nửa là không muốn kết giao bạn bè với hắn, cho tới nay hình như đều là hắn làm phiền anh, cái này, có chút không vui!
"Cái kia, xảy ra chút chuyện, tôi tạm thời không thể về nhà.
" Lâm Phong một bộ tui đã nói tới như vậy, anh còn không mau đáp ứng, nói xong còn dùng sức mà nháy mắt với Hạ Lan, thế nhưng lại giống như ám chỉ cho người mù: "Chuyện gì, nói rõ ràng.
"
Đệt, nếu không phải thằng nhóc này đã từng cứu hắn, bây giờ còn muốn hắn xin xỏ, hắn thật sự bực mình rồi!
Không thể không đem tiền căn hậu quả nói lại cho Hạ Lan, kết quả tên kia nghe xong, lạnh lùng nhếch môi, mắt còn mang theo trào phúng: "Được, cậu ngủ dưới đất, không được động chạm lung tung.
"
Nói xong cũng không liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, trực tiếp cầm đồ vào phòng, Lâm Phong ở sau lưng anh ném qua một ánh mắt cực khinh thường, ngủ đất thì ngủ đất, còn không cho hắn chạm lung tung, Lâm Phong liếc mắt quét qua gian nhà rách nát này một cái, làm như hắn muốn ấy!
Giống như trút giận mà dùng sức đóng sầm cửa, kết quả là nghe một tiếng rầm rồi lại loảng xoảng một tiếng nữa, không cần hoài nghi, âm thanh thứ hai là tiếng cửa nện xuống đất.
Lâm Phong: Nếu giờ hắn giải thích này không phải cố ý, Hạ Lan có tin không?
Lén lút nhìn Hạ Lan đi tới, Lâm Phong chột dạ nở nụ cười: "Trượt tay!"
Vốn cho là Hạ Lan sẽ phát hỏa nhưng tên kia chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, rồi đi tới, cực kỳ quen thuộc đem cánh cửa nằm dưới đất dựng lên buộc lại.
Lâm Phong nhìn cái cửa lung lay sắp đổ kia, có phần ngờ vực, Hạ Lan không cho hắn động tới đồ vật trong nhà, đại khái là có ý tốt đi.
"Bên kia có nước, tắm rửa sạch sẽ rồi hãy vào.
" Hạ Lan sửa xong cửa, thời điểm đi ngang qua hắn nói một câu.
Lâm Phong theo bản năng đáp một tiếng, ứng xong mới hậu tri hậu giác ý thức được, nhãi con đây là chê hắn bẩn đi? Trong lòng phiền muộn muốn chết, nhưng trước mắt hắn ăn nhờ ở đậu nên cũng không thể quá hung hăng, vì vậy giãy dụa một