Edit + Beta: Méo
Mỏ phỉ thúy tuy rằng cằn cỗi, nhưng cũng không phải nghèo rớt mồng tơi, ở chung quanh quặng mỏ có một khu chợ rất náo nhiệt, bởi vì rất gần quặng mỏ, nên chợ cũng thường xuyên bán ra vật liệu từ nguyên thạch bỏ đi.
Liên Vũ vừa nghe Lâm Phong nói trưa nay muốn đi ăn mì, tuy rằng cái kia cũng không quý, chỉ 10 đồng thú tệ một chén, nhưng lấy gia cảnh của hai người bọn họ mà nói tự nhiên là có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Lấy hiểu biết của nó với Lâm Phong, lúc trước hắn lĩnh được tiền, ý nghĩ đầu tiên là muốn quay về nhà giao cho Lâm Tố giữ, tuyệt đối chưa từng xảy ra chuyện tiêu bừa.
Bây giờ lại muốn mời nó đi ăn mì bằng tiền mới lĩnh được, xem ra bé hạt tiêu này sau khi khỏi bệnh, quả nhiên đã thay đổi rất nhiều!
Lâm Phong không biết suy nghĩ của Liên Vũ lúc này, nếu biết có lẽ sẽ cảm thán một tiếng, hoặc là nói tiểu hài tử trước kia quá ngốc, chính mình không tự tiết kiệm tiền, lại để cho đám tiện nhân kia được ăn thịt.
Nếu hắn đã tiếp nhận thân thể này, sẽ thay tiểu hài tử sống tốt, cũng sẽ không tiếp tục ủy khuất chính mình.
Vào chợ, Lâm Phong không khỏi nhìn thêm vài lần, trong trí nhớ của tiểu hài tử tuy rằng biết có chợ tồn tại nhưng lại hoàn toàn không có chút khái niệm nào, hiển nhiên là chưa từng tới đây.
Lâm Phong làm cho tới tận trưa, lúc này đã đói không chịu được, tính toán trước đi lấp đầy cái bụng rồi mới đi dạo một vòng.
Liên Vũ đi bên cạnh Lâm Phong, vẫn còn có chút lo lắng: "Lâm Phong, nếu không chúng ta vẫn là nên trở về đi, nếu anh tiêu bừa như vậy để cho mỗ phụ biết, nhất định sẽ bị đánh."
Lâm Phong nhìn vẻ mặt lo lắng của Liên Vũ, biết nó thật sự lo lắng cho mình: "Không cho y biết không phải được rồi sao, chúng ta cũng chưa từng ăn thứ gì ở nơi này.
Em không muốn nếm thử?"
Liên Vũ đương nhiên là muốn, dù vậy nó cũng không hy vọng sau khi thỏa mãn khẩu dục, lại khiến đồng bọn gặp tai ương, nhưng ý Lâm Phong đã quyết sẽ không để nó mở miệng khuyên bảo, chạy về phía chủ quán mì hô một tiếng, gọi hai chén.
Nói thật, hai chén mì cũng chỉ là mì suông hết sức phổ thông, nhưng thân thể nhỏ bé của hắn không chịu nổi, từ nhỏ tời giờ chưa từng được ăn qua thứ gì ngon, nên khi mì được bưng lên, liền nhịn không được chảy nước miếng, nhìn thoáng qua Liên Vũ hiển nhiên so với hắn càng không thể nhẫn.
Hai người cũng không cố nói chuyện thêm, đều bưng bát lên ăn ngay lập tức, đến chút nước cuối cùng cũng uống sạch sẽ.
Sau khi ăn xong Lâm Phong phát hiện, chính mình càng ngày càng không có truy cầu, một chén mì với canh suông hắn ăn cư nhiên còn rất thỏa mãn.
Lúc này Liên Vũ đại khái là cũng đã ăn mì sợi vào trong bụng, tiếp tục lo lắng cũng không giải quyết được gì, đơn giản liền không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, ngược lại cảm thán một tiếng: "Mì này ăn ngon thật, chờ em có tiền, nhất định phải thường xuyên đến ăn!"
Lâm Phong nhất thời bị nó nháo dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai tỏ ý cổ vũ: "Vậy em nhất định phải cố gắng lên a!"
Trong chợ nhiều nhất vẫn là nguyên thạch, giá cả so với mua trực tiếp ở quặng mỏ rẻ hơn rất nhiều, ngoài những thứ đó, còn có da thú, rau dại cùng một số loại vải dệt thực*.
Lâm Phong thật tâm cảm thấy khu chợ này cực kỳ đơn sơ, nếu không phải biết thời đại này có phi thuyền ngao du trong vũ trụ, hắn còn tưởng mình thật sự đã xuyên đến một triều đại nghèo túng, sự thật chỉ là ở chỗ này so với các tinh vực khác tương đối lạc hậu hơn mà thôi.
* Vải dệt thực = giống như hàng auth đó (chắc vậy =)))
"Lâm Phong, bên kia đang đổ thạch*, chúng ta qua đó xem?" Liên Vũ giống như phát hiện được đại lục mới, kéo tay áo Lâm Phong, liền chạy trước một bước.
* Đổ thạch = Đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ phỉ thúy khi khai thác ra, có một tầng phong hoá bao bọc bên ngoài, không biết bên trong nó là tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng phỉ thúy.
Chờ khi Lâm Phong đi qua đó, Liên Vũ đã chiếm được một vị trí vô cùng tốt, quay đầu lại gọi hắn tới đó cùng xem.
Cái đầu cả hai đều không lớn, thời điểm Lâm Phong chen vào được bên trong liền nghe thấy tiếng thở dài: "Ai nha, không được rồi, ngọc thứ phẩm*."
* Ngọc thứ phẩm (Có thể đọc 2 chương đầu của bộ Đổ thạch sư nha)
Nguyên thạch được người bán đặt trên máy cắt đã ra lục*, nhưng từ phẩm chất mà nói, tuyệt đối không tính là tốt, bởi vì từ góc độ của Lâm Phong có thể nhìn ra được thế nước không đủ, đế hỏng, hơn nữa kết cấu phi thường rời rạc, ngọc như vậy, giải ra cũng chỉ có thể làm một ít điêu khắc nhỏ, vật trang trí nhỏ thôi, hơn nữa giá trị thương nghiệp cũng không cao.
* Ra lục (Lục: xanh lá): trong lúc cắt hoặc mài xuất hiện màu phỉ thúy thì người ta sẽ hô lục/ra lục, chứng tỏ bên trong nguyên thạch đã có phỉ thúy nhưng chưa rõ phỉ thủy như thế nào (theo wp tâm linh).
truyện xuyên nhanh
Lục = có phỉ thúy
Bất quá ở loại địa phương này, hiển nhiên cũng không coi trọng giá trị thương nghiệp, mặc dù là loại ngọc thứ phẩm này, nhưng đối với giống đực cũng vẫn có ích, chỉ là kém hơn so với những khối phẩm chất tốt thôi, giá tiền cũng sẽ tiện nghi hơn nhiều, vừa lúc phù hợp với trình độ tiêu dùng của bọn họ ở đây.
Cho nên Lâm Phong vừa nghe những người vây xem ở đó thở dài, vừa nghe người này hướng người kia hỏi mua, bán hay không bán, nếu bán bọn họ nguyện ý mua vân vân.
Sau khi ngọc được giải ra, đám người vây quanh sạp cũng tản ra, có thể là cảm thấy loại sạp này không giải ra được mấy loại ngọc thạch