Phòng thay đồ không có cửa sổ, đèn vừa tắt một cái là cả phòng lập tức biến thành một cái lồng tối như hũ nút.
Phía bên ngoài hành lang vọng lại một loạt âm thanh như thiên binh vạn mã chạy loạn, người phụ trách thiết bị đang đứng bên ngoài gào khản cả cổ lên, âm thanh hỗn loạn bên ngoài bị cánh cửa chặn lại, nghe không rõ.
Xem ra là cả trường quay bị mất điện cả rồi.
Khi đột nhiên rơi vào bóng tối đen kịt, người ta sẽ vô thức dựa vào nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh, Phỉ Thường cũng không phải ngoại lệ.
Lúc cậu nhận thức được thì phát hiện ra dường như mình và Trần Việt Dương đã đứng sát sàn sạt, gần như không hở ra một khoảng trống nào hết.
Phỉ Thường: "......"
Mà trong bóng tối, Trần Việt Dương đột nhiên mở lời.
Anh hỏi: "Phỉ Thường, em nói hết câu vừa nãy em còn nói dở đi."
"...... Gì cơ ạ?"
"Câu em vừa nói, 'em đối với anh......" anh muốn nghe nốt vế sau."
Phỉ Thường trợn tròn mắt trong bóng tối một cách vô ích, dựa vào giọng nói để xác định được vị trí của Trần Việt Dương.
Bóng tối khiến người ta mất đi thị giác, nhưng lại khiến cho các giác quan khác như thính giác, khứu giác và xúc giác nhạy bén hơn bình thường.
Cậu có thể nghe được tiếng thở của Trần Việt Dương, có thể sờ được cơ bắp vừa rắn chắc vừa mềm mại của anh, còn có thể ngửi được mùi hương cơ thể thoang thoảng của thần tượng.
Phỉ Thường thầm nghĩ, gần nhau thế này, chắc anh ấy cũng nghe được tiếng tim mình đập nhỉ.
"Hửm?" Trần Việt Dương phát ra một âm đơn tiết từ khoang mũi, tựa như một câu hỏi, cũng tựa như đang thúc giục.
Phỉ Thường nuốt nước bọt, cố gắng tĩnh tâm, ấp úng nói: "Ban nãy em muốn nói, em... với anh.... Em......"
"Cái gì?"
"Cực kỳ kính phục anh."
"......" Đột nhiên tiếng hít thở im bặt trong bóng tối, "Đây là câu mà em muốn nói từ nãy đến giờ à?"
"Vâng, vâng ạ."
"Thế em kính phục anh ở điểm gì?"
"Tất cả chăng......"
"Chăng?"
"Ạ! Là 'ạ'!" Phỉ Thường cuống cuồng vớt vát, "Sư huynh, cái gì của anh cũng khiến em kính phục hết! Không có điểm nào khiến em không kính phục anh cả!"
Để dỗ cho sư huynh vui, Phỉ Thường bắt đầu liệt kê tất cả các điểm thu hút của Trần Việt Dương như gọi đồ ăn trong menu nhà hàng: nào là nhảy đẹp, hát hay, phong độ ngời ngời, phong cách ngầu lòi, đẹp trai mê người, tính cách tốt không chỗ chê...... Dường như niềm yêu thích cậu dành cho Trần Việt Dương chỉ đơn thuần là sự kính phục của một hậu bối dành cho tiền bối.
Nhưng đây không phải là đáp án mà Trần Việt Dương muốn nghe.
Trần Việt Dương nói: "Em kính phục anh chỉ vì sự thể hiện ra bên ngoài của anh, thực ra anh không