Trần Việt Dương thật sự quá ư là xảo quyệt.
"Ngủ với anh" hay "bị anh ngủ", trọng tâm không nằm ở chữ "anh", cũng không phải là ở chữ "ngủ" mà là ở chữ còn lại.
Cũng có thể nói, Trần Việt Dương đã đơn phương tuyên bố Phỉ Thường buộc phải nằm chung chăn gối với anh, kết luận này không thể thay đổi được.
Điều duy nhất khác biệt chính là, "ngủ với anh" là chúng mình tình nguyện, còn "bị anh ngủ" là áp dụng phương thức cưỡng ép, bao gồm giam giữ bên cạnh, say rượu làm loạn, bỏ thuốc kích d*ục.
(*) Nguyên văn: 和我睡 là "ngủ với anh" và 被我睡 cũng có nghĩa là "ngủ với anh" nhưng là theo hình thức "bị", ép buộc.
Nói thật thì Trần Việt Dương cũng rất muốn Phỉ Thường chọn plan B.
Dưới ánh nhìn chằm chằm, môi nở nụ cười tươi roi rói của đàn anh, Phỉ Thường cảm thấy bản thân hết sức yếu đuối, bất lực và đáng thương, nhưng chắc chắn là nhìn mình rất ngon.
Đầu Phỉ Thường ong hết cả lên, chắc là do cao quá nên không hít đủ oxi đâm ra bị choáng nhỉ.
"Thế nào?" Trần Việt Dương hỏi, "Rất bất ngờ?"
Phỉ Thường gật đầu, liều mạng gật đầu.
"Có gì mà phải bất ngờ? Em thích anh lâu như vậy rồi, lẽ nào không muốn nảy sinh quan hệ ngầm gì đó với anh mà người ngoài không thể biết hả?"
Phỉ Thường nào có ngờ đàn anh lại thẳng thắn như thế, chọc thủng tấm màng chắn, phơi bày tâm tư đang ấp ủ của cậu như thế, khiến cho tất cả những nỗ lực phản kháng của cậu trở nên vô nghĩa. Cậu luôn cho rằng cái tủ tâm tư của mình được giấu kỹ lắm, kết quả là trong mắt Trần Việt Dương, cái tủ đấy còn chẳng có cửa.
"......Em không muốn đến với anh." Phỉ Thường trầm giọng nói, nhưng giọng nói còn mang chút tủi thân, "Em chỉ muốn ở thật gần bên anh, có thể đứng bên cạnh anh là em đã vui lắm rồi."
Những gì cậu nói là thật lòng.
Phỉ Thường tự hào là fan lý trí, từ trước đến nay, chưa bao giờ mơ mộng hão huyền, ảo tưởng rằng trong tương lai mình sẽ kết hôn với thần tượng.
Trong kế hoạch cuộc đời của Phỉ Thường, cậu nên ngoan ngoãn hoàn thành con đường của một nghệ sĩ bình thường: debut, có chút tiếng tăm, nghệ sĩ tuyến 3, không hơn không kém, flop.
Mà con đường của Trần Việt Dương hoàn toàn khác với cậu. Đàn anh nên đi trên con đường nổi, nổi, nổi đã nổi càng ngày càng nổi, cầm giải thưởng đến mỏi cả tay, mở tour diễn vòng quanh thế giới, dấn thân sang trường phim quốc tế, đầu tiên giật giải Grammy, sau đó là ôm giải Oscar, sau này, thành danh rồi được ghi vào sử sách, được chọn là 1 trong 100 giọng hát hay nhất thế giới, bài hát của anh được chọn để phóng lên tên lửa vũ trụ bay vào không gian, trở thành món quà người Trái Đất tặng cho người ngoài hành tinh.
......Không hổ là fan lý trí, nghĩ cũng đến là thấu đáo.
Tóm lại, Phỉ Thường chưa từng nghĩ rằng con đường của hai người họ sẽ giao nhau ở bất kỳ điểm nào.
Trước tiên không nói tới cái danh "người yêu đồng tính" đối với một người nổi tiếng mà nói thì ảnh hưởng lớn nhường nào, dù Phỉ Thường đi phẫu thuật chuyển giới thì cậu cũng không cảm thấy con người tầm thường như mình có thể xứng với Trần Việt Dương.
Trần Việt Dương nghe xong mâu thuẫn trong lòng Phỉ Thường thì cực kỳ bất ngờ.
Đàn ông thì không đáng tin, Trần Việt Dương hỏi: "Em thích anh, nhưng không muốn làm bạn trai anh?"
"Vâng." Phỉ Thường trả lời với phong thái chém đinh chặt sắt.
Trần Việt Dương thở dài, bất lực nói: "Nhưng anh thích em, anh muốn em làm bạn trai anh."
"Hả?!!!!!!!!!!!!" Phỉ Thường sợ mất mật, tưởng là mình nghe nhầm.
Cậu kinh ngạc nhìn người con trai ở trước mặt, sau khi phát hiện ra mình yêu thầm không phải là đơn phương, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là niềm vui ngút trời vì giấc mơ thành hiện thực, mà là sợ hãi kinh hoàng.
Rốt cuộc anh ấy thích cậu ở điểm gì? Thích vì cậu vừa cao vừa ngốc hả?
Trần Việt Dương thấy được sự kinh ngạc không hề giả tạo của cậu, càng cảm thấy cậu thú vị.
Trần Việt Dương: "Nếu anh mà không thích em thì tại sao anh lại muốn ngủ với em?"
"Khụ..." Phỉ Thường do dự, "......Lẽ nào không phải là anh tận hưởng khoái cảm làm bề trên, lúc biết em yêu thầm anh thì quyết định thuận nước đẩy thuyền, chơi đùa với trái tim của chàng trai đơn thuần ngây thơ ạ?"
"......"
Trần Việt Dương chưa từng nghĩ đến chuyện chơi đùa với trái tim của chàng trai đơn thuần ngây thơ kia, anh chỉ muốn chơi đùa cơ thể của chàng trai đơn thuần ngây thơ thôi.
Thật sự không thể hiểu nổi sao đầu óc Phỉ Thường lại chậm chạp đến thế, Trần Việt Dương cứ tưởng mình đã thể hiện rõ ràng lắm rồi cơ. Nào là ký cho cậu vào công ty của mình này, rồi cho cậu không biết bao nhiêu là tài nguyên, dìu dắt hết nước hết cái. Không ngờ trong mắt Phỉ Thường, anh lại biến thành ông chủ xấu xa thích trò quy tắc ngầm.
Thôi kệ đi, quy tắc ngầm thì quy tắc ngầm.
Chơi trò cưỡng ép, áp bức cũng thú vị phết.
Nghĩ đến đây, khóe môi Trần Việt Dương nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa. Anh ngoắc ngoắc tay, ý bảo Phỉ Thường lại gần.
Phỉ Thường do dự rất lâu, lề rề lại gần. Cậu chưa bao giờ và cũng không bao giờ không nghe lời anh.
Cậu đứng trước mặt Trần Việt Dương, cúi đầu nhìn anh. Lông mi cậu giống hệt như