Nghe nói bốn người bị kẻ ác cố ý bắt đi, suýt chút nữa đã bị đun sống, ai nấy cũng hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét.Nhất là Mạnh Nhị Lang, nghĩ đến cảnh tượng mà mình đã thấy hôm nay, trong lòng hắn ta càng xót xa cho nàng hơn nữa.
Từ rày trở đi, dọc đường hắn ta nhất định phải chăm sóc muội muội và hai tiểu ngoại sinh, để họ không bị kẻ xấu theo dõi nữa mới được.Mạnh lão bà tử đẩy những người khác ra, đi lên, ôm Mạnh Thanh La vào lòng rồi trấn an: "A La, không sợ nào, sau này cả gia đình chúng ta sẽ ở cùng nhau, không bỏ lại các cháu nữa đâu..."Đại bá nương và nhị bá nương cũng chia ra ôm hai bảo bảo vào lòng, lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới xem chúng có bị thương ở đâu không, thấy chúng không bị thương gì, trạng thái tinh thần của hai hài tử cũng khá tốt thì mới nhẹ nhõm."Tiểu A La của chúng ta giỏi quá!Mạnh lão gia tử không ngờ đứa trẻ bình thường ít nói, tính tình cố chấp này vào thời khắc mấu chốt lại có thể bộc phát sức mạnh lớn lao đến thế, có thể nhân lúc kẻ xấu lơ là, không chú ý đến nàng, dùng cây gậy lớn đánh ngất chúng rồi trói lại.Lại còn ở cái nơi xa lạ này chạy hơn ba mươi dặm đường tìm được về đây nữa.Nghe được lời khen này của gia gia, cả thập Lang đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Thanh La bằng đôi mắt sáng ngời và tràn ngập sự sùng bái, tất cả không hẹn mà cùng có một suy nghĩ trong đầu rằng: Quả không hổ là khuê nữ của tướng quân phủ mà!Họ đã nghe nương mình nói A La là khuê nữ của tướng quân phủ, còn về việc ban đầu tại sao nàng bị tướng quân phủ vứt bỏ, được đưa về đây thì họ không rõ.Đương nhiên, họ không cần thiết phải hiểu.
Tướng quân phủ không cần A La nhưng họ cần.
A La chính là tỷ tỷ (muội muội) của họ, không ai có thể thay thế được!"A La, nào, uống ít nước rồi ăn gì đi con."Khóc một trận xong, Dương thị rất đỗi vui mừng, tướng công và A La của nàng đã bình yên trở về, nàng ta tạ ơn trời cao, tạ ơn Bồ Tát!Tạ ơn họ đã đưa những người quan trọng nhất trong