Tuyết rơi.
Thẩm Mặc mới từ tiệm cơm đi ra ngoài đứng ở trên bậc thang ngẩng đầu lên, nhìn tuyết trắng lưu loát bay xuống vùng đất trắng trước mắt, chợt nhớ tới Cổ Dĩ Mạt.
Người nọ đợi ở trong xe, hẳn là không thành vấn đề đi.
Tuyết rơi không phải lớn, một đoàn nhỏ nhỏ trắng trắng lạnh băng mềm như tơ.
Trong lớp tổng cộng bảy mươi mốt người, đều đến đông đủ.
Trong lớp cùng Thẩm Mặc có chút trao đổi hơn nửa đều là nữ sinh.
Thẩm Mặc vẽ một chút rất tốt, làm bản báo cơ bản đều được khen ngợi thứ ba, một người vẽ một người thượng sắc một người viết chữ.
Mọi người đối với nữ sinh làm gì cũng một mình nhưng vẫn có thể hoàn mỹ vừa bội phục vừa tò mò.
Nhưng lại ít có tiến lên nói chuyện.
Có thể, là sợ đi.
Giống như Khổng Nghệ lúc trước vậy, mọi người đều cảm thấy người này rất lạnh.
Nhưng từ sau sự kiện kia của Khổng Nghệ dần dần chào hỏi đáp lời nhiều hơn, nhưng phần lớn đều là nữ sinh.
Có lúc sẽ có người cầm thẻ mời nàng giúp đỡ vẽ một chút hoặc là viết chữ, có lúc sẽ mời nàng nói bài tập, có lúc sẽ mời nàng đi chơi.
Hai người trước còn có thể thành công, người sau, chưa bao giờ thành công.
Dần dần mọi người cũng đều hiểu, có thể mời nàng giúp một chút chuyện nhỏ, không có vấn đề, nhưng lại không thể hẹn tới nàng.
Không cùng bất kỳ người nào tiếp xúc quá nhiều, không cùng bất kỳ người nào trao đổi quá nhiều, nàng là một mình.
Một mình hoàn thành hết thảy, một mình đi hết mọi nơi.
Mọi người trong lòng biết rõ, chỉ là nước ngọt đưa tới, nhưng ấp áp cả người.
“Yêu, tiếp theo đi hát đi!” Một nam sinh nói nhiều trong lớp tay giơ quá đỉnh đầu, chạy trên đường, xoay người hướng về mọi người phía cửa toét miệng hô.
Giương lên khuôn mặt anh tuấn, là hưng phấn cùng nghịch ngợm như trẻ con.
Dọc theo đường đi mọi người cũng không có che dù, đảm mặc ý tiểu đoàn mềm mại bay xuống đỉnh đầu, dính vào sợi tóc, rơi thên đầu vai, giá rét trong nháy mắt bị khuôn mặt tràn đầy khí tức vui vẻ ấm áp phất đi, không có ảnh hưởng chút nào.
Bởi vì người rất nhiều, liền định hai người giữ tiền.
Nữ sinh một người, nam sinh một người.
Vừa vặn tỷ lệ nam nữ sinh trong lớp là một một.
Trong khoa ban mà nói, tương đối còn hiếm thấy.
Một ít nam sinh ầm ĩ cho dù đã hai mươi mấy tuổi, vẫn ở lúc này khôi phục tính tình trẻ con, chạy đến bên nữ sinh tán gẫu vu vơ, nói đùa.
Thẩm Mặc ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đối diện tranh đua, cười nói, trêu chọc lẫn nhau, hơi câu môi, trong mắt là nụ cười ôn nhuyễn.Đối diện với tiếng cười vui mừng náo nhiệt, cũng giống như một tuồng kịch ấm áp xuất ra, tựa như nước suối nhẹ đưa, chậm rãi diễn ra, mang khí tức hoài niệm.
Mà chính nàng cũng chỉ ngồi ở chỗ đó, bưng một ly nước trong, khi thì nhấp, khi thì nhìn, cười nhạt không nói.
Nàng nhìn một người con trai mặc áo sơ mi bưng một đống quà vặt bị hai cô gái đuổi theo, vây quanh các ghế sa lon vừa cười lớn vừa chạy nhanh.
Rõ ràng là đang trốn, nhưng là cặp mắt cong, mặt mày vui vẻ.
Nàng nhìn một người con trai mặc chiếc áo đỏ in hình bánh xe ôm vai của một người con trai khác kéo qua, vỗ nặng, cười lớn nói: “Tiểu tử ngươi mười năm trước trò chơi mượn anh một trăm đồng, còn chưa trả đi, anh muốn thu lãi.” Sau đó bị người đàn ông bị kéo vai đánh trở về, lên tiếng: “Còn ngươi hai trăm năm, đủ chứ.”
Rõ ràng là đang đòi nợ, nhưng là nhìn nhau cười to, hình ảnh ấm áp.
Nàng nhìn một cô gái mặc váy cầm một lá bài lơ khơ, hướng về hai cô gái phía đối diện quơ quơ, là biểu tình đắc ý, màu nâu trong con ngươi là ánh sáng nghịch ngợm, sau đó một cô gái đối diện khẽ cắn răng, nhưng là cười, nói: “Tiểu Tĩnh, cậu đây là trở về luyện tập đi, mười năm trước mỗi lần cậu đều là người cuối cùng.”
Rõ ràng rút ra con rùa đen thua, nhưng cặp mắt sáng loáng, tràn đầy nụ cười.
Mười năm rồi.
Mười năm.
Thời gian mười năm mọi người chia lìa, sau đó mười năm sau ở nơi này từ từ hợp thành một con sông lớn.
Ánh sáng lay động, trên mặt hồ là sương mù mông lung,
hiện lên dưới ánh mặt trời màu vàng chói lọi.
Con sông kia, lắng đọng thời gian mười năm.
Nó nhìn thấy rất nhiều người mười năm trước, trải qua rất nhiều người mười năm, chôn vùi rất nhiều người mười năm.
Sau đó, đem những người đó, triệu tập với nhau, ở ngày hôm nay mười năm sau.
Khổng Nghệ ở một bên cùng khuê mật của mình nói lời tư mật, vẫn luôn thấy Thẩm Mặc một mình ngồi ở góc khuất nhìn người đối diện cửa mỉm cười.
Vẫn giống ngày xưa a, người này.
Rõ ràng là đang mỉm cười, nụ cười trong mắt cũng là thật.
Thế nhưng thân ảnh thon gầy, nhìn như vậy bi thương vắng lặng.
Mười giờ.
Tiểu bạch đoàn không ngừng bay trên đất, trên cây, trên đèn đường, cao ốc.
Thế giới trước mắt đều biến thành lãnh địa của nó.
Nó bao bọc hết thảy trước mắt.
Thẩm Mặc đi ra cửa, một người, sau lưng chỉ có Lỗ Nghệ cùng Trần Hải Án tiễn.
Mọi người đều còn ở trong High, nhưng nàng phải về, bởi vì có một ngốc cô nương đang đợi nàng.
“Chỉ tiễn tới đây thôi.” Thẩm Mặc đứng ở trong trời tuyết, xoay người nhìn hai người nơi cửa lớn, mỉm cười nói.
“Hảo, nhưng cậu làm sao trở về?” Khổng Nghệ một mét sáu đứng ở giữa hai người cao gầy đặc biệt thon nhỏ..
“Có người đón tôi.” Thẩm Mặc hướng hai người hơi khoát tay một cái, xoay người đi về một chiếc BMW màu đen ven đường phía trước.
Hai người nhìn bóng lưng Thẩm Mặc, đối mặt, cũng nhìn thấy khiếp sợ trong hai đôi mắt.
Mỗi lần trả lời đều là “Ba tôi đón tôi”, lần này lại đổi sao.
Thẩm Mặc không biết sau lưng hai người khiếp sợ, không nhanh không chậm hướng xe mình đi, đứng ở trước xe, nhìn từ trong quán trà đối diện một cô gái đi ra, hạ xuống con ngươi.
Áo khoác màu trắng thu eo, mái tóc đen mực ở sau gáy, vừa ra tới bông tuyết liền dính vào, đen trắng xen nhau, trong suốt.
Cổ Dĩ Mạt bưng một ly trà bốc hơi nóng ở trong tuyết đi về phía xe, lúc ngẩng đầu lên thấy được đứng ở bên xe, Thẩm Mặc trên vai đã dành dụm được không ít bông tuyết.
Nàng nhìn mi mắt tinh xảo của người nọ dưới đèn đường, nhìn hai tròng mắt màu hổ phách nhìn mình, bước nhanh hơn.
“Đi ra đã bao lâu?” Cổ Dĩ Mạt đi tới trước mặt Thẩm Mặc, đem ly trà đưa cho nàng, đưa tay thay nàng vỗ xuống bông tuyết trên vai, ôn nhu mi mắt, động tác êm ái.
Thẩm Mặc nhận lấy ly trà, nhấp một miếng, tròng mắt lẳng lặng nhìn Cổ Dĩ Mạt, cảm thụ ôn nhu của nàng, mâu quang vi đãng.
Là vài tia phức tạp vài tia ôn nhu.
“Mới ra tới.” Thẩm Mặc nắm ly trà ấm áp, nhìn Cổ Dĩ Mạt, giọng nói ôn hòa.
“Về nhà?” Cổ Dĩ Mạt cùng Thẩm Mặc đối mặt, mâu quang trầm tĩnh, bên trong là chất chứa đầy ôn nhu và tình yêu.
“ Ừ.” Thẩm Mặc nhìn nàng, nhẹ giọng đáp lại.
Hai người một nam một nữ phía sau hai người, nhìn dưới đèn đường hai nguwoif con gái khí chất khác nhau đối mặt, nhàn nhạt nhìn nhau cười một tiếng, xoay người vào KTV.
Hy vọng, cô gái kia, có thể cứu cậu.
Hai người từ trong mắt đối phương mang nụ cười, đọc lên kỳ vọng giống nhau.
-------------------------------------------
Chương 30 về một nhà ahihi