Cảm giác bị áp bức.
Bóng tối lạnh như băng từng bước xâm chiếm lấy sự sống.
Há miệng chỉ lưu lại một chuỗi ngâm nước lên cao, nơi này, là ở đâu?
"Hô...." Thẩm Mặc mở mắt ra ngồi dậy, nhìn cửa phòng khách sạn, bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Rõ ràng hồi lâu cũng chưa từng mơ giấc mơ này.
Nàng quay đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt một bên còn đang ngủ, lại liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, mới sáu giờ rưỡi.
Đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho nàng đi.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng xuống giường, đi ra khỏi phòng cài cửa lại ngồi lên ghế sa lon, nhưng là không có đi gọi bữa ăn, mà là đang nhìn cánh tay phải của mình, phát ra ngây ngô.
Đã đánh mất vật có giá trị, không đáng giá vì người bên ngoài nói.
Có lẽ, đã từng tồn tại một người vinh quang mà chói mắt, song khi hào quang trên đầu bị tháo xuống, bất luận là ai tháo xuống, cũng sẽ không còn ánh sáng chói mắt nữa.
Mọi người nói cho cùng, mơ ước là trên hết.
Như vậy, nếu như là mình buông tay mơ ước, chính là tội lỗi đi.
Mơ ước vốn là một thứ gì đó hư ảo cũng rất xa vời. Cũng không phải là treo bên mép thì sẽ thực hiện, cũng không phải là cho tới nay vẫn chôn chặt trong lòng không nói ra mà cũng sẽ không thực hiện, càng không phải là cố gắng xông qua liền có thể chạm.
Cần phải đặt chân ngay lập tức, sau đó luôn luôn ngẩng đầu lên hướng nhìn mơ ước, nhìn một chút mình, có hay không lên trời, nhìn một chút khoảng cách, có còn xa lắm không.
Mà có lẽ, mỗi một ngày một năm vị trí của ước mơ lại thay đổi, mà khoảng cách giữa ta và nó, có lẽ vẫn không có thay đổi.
Nhưng mà, ở dọc đường thu hoạch hết thảy, nếu như mình nguyện ý, những thứ kia cũng là mơ ước của mình.
Chẳng qua là trong mơ mộng đánh mất tinh thần.
Rút ra lá cờ mơ ước, xoay người nâng lên tinh thần.
Đây là, hành động nên trách cứ sao?
" Này, người khỏe, xin đưa...." Thẩm Mặc để điện thoại xuống, đi tới trước cửa sổ, kéo ra một góc.
Sương mù bay sáng sớm, đèn đường còn đang lấp lánh trên đường phố mơ hồ ảm đạm.
Đây là, hành động sẽ bị trách cứ sao?
Như vậy, nâng lên ngôi sao người đánh mất lại rút đi lá cờ, phải nên làm như thế nào chứ?
"Mặc...." Trong phòng truyền ra tiếng kêu của Cổ Dĩ Mạt, Thẩm Mặc liền lập tức thu hồi suy nghĩ, kéo rèm cửa sổ lên xoay người đi vào phòng.
Cổ Dĩ Mạt một cái tay khoác lên vị trí đã trống, mở ra cặp mắt buồn ngủ mông lung theo tiếng cửa mở nhìn về phía Thẩm Mặc, mấy giây sau thấy rõ mặt mũi của đối phương đến gần, hai con ngươi ngăm đen ngày thường lạnh lùng bị tỉnh táo chiếm cứ, nhìn trầm mặc, ngước đầu có chút ngốc tức giận cười.
"Sớm a, Mặc." Nụ cười kia mang chút trạng thái ngốc, mi mắt hoàn toàn giãn ra, khóe miệng vểnh lên, hơi lộ ra hàm răng trắng noãn.
Có chút chói mắt như vậy, chút khả ái như vậy, chút mê người như vậy.
Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt như vậy, không tự chủ mềm nhũn hai tròng mắt, chậm rãi khom người xuống, tay trái chống đở ở trên giường, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy cằm Cổ Dĩ Mạt, giơ tay nâng lên, lẳng lặng nhìn đôi mắt đen ngăm kia dần dần tỉnh lại.
Môi mỏng đè xuống.
Ấm áp lạnh như băng, chạm nhẹ thì thu về.
Cổ Dĩ Mạt: "...."
Một bộ dạng ngây ngô.
Nếu để cho tự lệnh không đáng tin cậy nhìn thấy, không biết sẽ ói cái máng như thế nào.
"Em đi rửa mặt, mới vừa kêu bữa ăn sáng, chị cũng nên
dậy thôi." Thẩm Mặc cong mi, khóe miệngnhàn nhạt một tia độ cong, nhưng là tràn đầy nụ cười cùng ôn nhu.
Ấm áp tràn đầy căn phòng xa lạ, hóa thành không khí, dung nhập vào sinh mạng.
"Được." Cổ Dĩ Mạt bị nụ hôn kia thoáng qua rồi biến mất kêu thần chí trở về, nâng lên người ôm cổ Thẩm Mặc, mi mỏng khiêu một cái nói: "Ôm chị xuống." (Bóc lột sức lao động của ny -.-)
Thẩm Mặc: "...."
"Xuống nơi nào?"
"Xuống giường a, ngốc tử."
Chị hẳn đem biểu tình ngốc tử này ghi chép, nếu không sau này để cho em hiểu lầm chị đoạt danh hiệu của em, ngốc tử.
"Được."
Thẩm Mặc liếc nhìn Cổ Dĩ Mạt đắc ý một cái, bất đắc dĩ vòng qua cổ cùng chân đối phương, dễ dàng ôm lấy, xoay người lui về phía sau một bước đem Cổ Dĩ Mạt thả vào mép giường, để cho nàng ngồi xuống.
"Trước thay quần áo đi."
"Ừ."
Thẩm Mặc đi ra ngoài cài cửa lại, nghe chuông cửa reo, liền đi mở cửa, thấy là phục vụ đưa thức ăn đến liền nhận lấy thức ăn để cho đối phương trở về.
Mặc dù đóng cửa lại, nhưng chính là không muốn để cho người ngoài đi vào.
Thẩm Mặc đem đồ mang lên bàn ăn liền đi phòng tắm rửa mặt, đợi đến lúc đi ra, Cổ Dĩ Mạt đã thay xong âu phục ngồi ở bên cạnh bàn ăn cháo.
Áo sơ mi màu trắng tu thân đem vóc người Cổ Dĩ Mạt hoàn toàn hiện ra, bên ngoài áo khoác âu phục cổ chữ V, không tính là cứng ngắc nhưng lại không mất nghiêm cẩn.
Thẩm Mặc khẽ mỉm cười, người này thật đúng là cái gì cũng có thể điều khiển.
Tám giờ hai người sửa sang lại hết thảy liền đánh một chiếc xe đi công ty MX.
Xe hai người mới vừa đậu xong, sau lưng một chiếc Porsche màu đen liền dừng ở phía sau hai người.
Cửa xe đồng thời mở ra, Thẩm Mặc đi ra trước cửa xe, chờ Cổ Dĩ Mạt. Bên kia đầu tiên đi ra là một tên vệ sĩ áo đen, mở cửa xe chờ đợi chủ nhân bên trong xe.
Cổ Dĩ Mạt xuống xe, Thẩm Mặc đóng cửa xe, dửng dưng xoay người, lơ đãng nhìn đến cô gái cách đó không xe đã nhìn mình ngẩn người, dừng một chút bước chân, vẫn là con ngươi lãnh đạm ngày thường không làm dừng lại lướt qua cô gái, theo cổ lấy mạCổ Dĩ Mạt vào cửa.
Mà sau lưng của hai người là Tàn Yên vừa xuống xe thấy Thẩm Mặc liền một mực tái nhợt đứng nghiêm mặt.
Nếu như trước ở phi trường chẳng qua là kinh hãi liếc một cái, như vậy tấm hình Dương Lăng cho mình nhìn chính là sấm vừa vang lên.
Mà hôm nay, cái gì cũng kém hơn crung động cách nhau tám năm bỗng nhiên thấy chân nhân.
Cho dù, người này mình tìm bốn năm.