Căn phòng yên tĩnh chỉ có hai đôi mắt hổ phách cùng đen sâu đưa mắt nhìn nhau, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đến khó mà phát hiện.
"Mặc..." Cổ Dĩ Mạt cùng Thẩm Mặc im lặng đối mặt hồi lâu, nhưng càng nhìn càng không thể hiểu ưu tư trong lòng đối phương.
Thời gian càng dài, kia chấn động trong màu hổ phách càng ít, đến cuối cùng, lại trở về cái giếng ngìn năm không gợn sóng.
Không có bất kỳ ưu tư hờ hững nào.
Nàng có lúc thật rất chán ghét bộ dáng này của Thẩm Mặc.
Đáng chán ghét hơn là cái gì mình cũng không hiểu.
Nàng cùng Thẩm Mặc, đều không biết về gia đình đối phương, không biết những chuyện qua lại của đối phương, thậm chí vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu hết đối phương.
Chỉ bởi vì ở chung một chỗ rất hạnh phúc, nên cứ như vậy cùng nhau.
Yêu là có, nhưng lại không quá hiểu rõ đối phương.
Nàng mỗi lần nghĩ đến đây thì liền sẽ khó hiểu hốt hoảng.
Nàng sợ một ngày nào đó Thẩm Mặc chán nản, bỏ đi nơi nào, mình nhưng cũng không nghĩ ra được bất kỳ một địa điểm nào.
Nàng sợ, mất đi nàng, càng sợ hơn là, sau khi mất đi, không thể tìm nàng ấy về.
Nàng sợ một ngày nào đó, bởi vì là yêu nên mới chung một chỗ, nhưng sẽ bởi vì yêu mà chia xa.
"Ân?" Thẩm Mặc nhìn lo lắng trong mắt Cổ Dĩ Mạt, ngực cho dù khó thở cũng không muốn lộ rõthanh sắc, chỉ đành phải hạ thấp giọng, cổ họng hơi run run, bày tỏ hỏi.
"Mặc, chị tới đây sống cùng em được không?"
"..."
"Không được sao?" Cổ Dĩ Mạt buông ra Thẩm Mặc nơi mép giường, nghiêng người nhìn Thẩm Mặc có chút kinh ngạc nhìn mình.
Cái này...
Là sẽ không dễ dàng bỏ qua sao...
Thẩm Mặc bỗng nhiên bất ngờ cùng cặp ngươi đen kia đối mặt.
Nàng từ con ngươi đang sáng lên kia thấy mình, bóng tối mơ hồ, trải rộng lời nói dối.
Nàng không biết về gia đình Cổ Dĩ Mạt, nhưng có thể đoán được gia đình ấy không đơn giản nhưng cũng không có phức tạp.
Bởi vì người này mặc dù cao ngạo cô độc lại không có mất đi đơn thuần.
Không phải non nớt đơn thuần.
Mà là những điều nàng từng tin tưởng thì bây giờ nàng đã không còn tin tưởng nữa. Có lẽ, cái này cùng những tri kỉ của nàng có quan hệ rất lớn đi.
Nhưng mà, Thẩm Mặc bất đồng ở chỗ, nàng từng mất đi quá nhiều thứ.
Mỗi một lần mất đi hoặc nhiều hoặc ít cũng đã mang đi chút ít gì.
Niềm tin, tình bạn,
niềm vui, cởi mở...
Từng chút từng chút, những thứ này từ thân thể nàng rút ra, đưa ra hai tay lần lượt gỡ đi nhưng mảnh thủy tinh bể, ánh mặt trời phản chiếu dòng lệ đỏ thẫm chảy xuống sườn mặt.
Trong đó, tín nhiệm cùng vui vẻ cởi mở cơ hồ đều đã bị rút đi.
Một người đã tin nhiệm yêu thương từ trong máu thịt, nếu như một ngày nào đó lần nữa lại vì một điều gì đó mà vỡ vụn, như vậy chút gì đó, vừa là giúp đỡ nàng, cũng có thể chính là một liều độc kích nàng một mạng.
Mà chất độc đó của Thẩm Mặc lại mang tên Cổ Dĩ Mạt.
Nàng vụng về giống như đứa con nít, ở trên con đường yêu, tập tễnh bước đi.
Nàng không nghĩ sẽ luôn lừa dối Cổ Dĩ Mạt, nhưng lại không dám nói cho nàng ấy biết.
Nàng không muốn lừa dối, cũng không muốn mất đi.
Một lần nữa mất đi, đem cở thể nàng lần nữa tuyên án chết chóc.
Hoàn toàn bong tróc.
Máu cùng ruột gan mang theo khả năng sống.
Nàng cảm thấy Cổ Dĩ Mạt muốn biết nơi sâu nhất của mình, hơn nữa có chút nóng nảy.
Cũng không biết, nàng càng nóng nảy như vậy Thẩm Mặc càng kích thích.
Trở nên có chút kích động.
"Bây giờ còn hơi sớm, qua một thời gian nữa suy nghĩ kĩ rồi hẵng ở chung đi." Thẩm Mặc hơi câu lên khóe miệng, bởi vì giá rét mà trên gương mặt tái nhợt tùy tiều không đồng nhất
"Răng rắc."
Ở nơi sâu nhất nào đấy trong lòng lặng lẽ xuất hiện những vết nứt.
Là hết sức nhỏ như vậy, thêm tỳ vết yếu ớt.
----------------------------------------------------------
Editor: Haizz! Mãi mà vẫn chưa biết khúc mắc trong lòng Tiểu Mặc là gì? Nhưng mà thấy thương Dĩ Mạt quá a....