Ngươi có từng tưởng tượng qua một hình ảnh như vậy?
Có một viên ở trong bầu trời đêm, là ngôi sao sáng ngời nhất, lúc nào nó xuất hiện cũng đều sẽ ở nơi đây, mỗi lần chỉ cần nó xuất hiện, trong bầu trời đêm giống như ngay ngắn hiện ra một dải ngân hà.
Nó rất đẹp, rất sáng.
Cho nên ngươi đang suy nghĩ, nếu có thể hái nó xuống thì thật là tốt.
Với lấy nó xuống, để nó chỉ thuộc về riêng mình.
Chiếu sáng riêng mình.
Vì vậy, ngươi đưa tay.
Ngươi hướng ngôi sao kia, ngày lại một ngày, năm lại một năm, mỗi đêm đều đưa hai tay ra theo phương hướng của nó.
Sau đó có một ngày, cái ngôi sao kia đến được trong tay của ngươi.
Ngươi nhìn nó, nhưng lại phát hiện đây là một ngôi sao nhỏ bám đầy huyết khí u tối, cho nên ngươi nhìn về phương hướng kia, nảy sinh nghi ngờ.
Sau đó, ngươi ném đi cái ngôi sao không có sáng ngời xinh đẹp như người tưởng tưởng.
Ngôi sao bị ném xuống đất nằm trên mặt đất lạnh như băng, nhìn bộ dáng thể thảm của mình một cái, cười khổ nhắm hai mắt.
Gió thổi làm lay động thân thể, mang đi lời nỉ non của nó.
Nàng nghe được nó nói:
— "Xem kìa, quả nhiên là không nên lấy xuống."
Thẩm Mặc nói xong, chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Dĩ Mạt, không nói nữa.
Mà Cổ Dĩ Mạt nửa tỉnh nửa say, nàng nhìn Thẩm Mặc ngay trước mắt, một lần nữa lại không hiểu được rõ trong đôi mắt kia. Nàng chỉ cảm thấy, ở trong đó cất giấu quá nhiều thứ, không gắn liền các nàng, không thuộc về nàng, có quá nhiều điều nàng không hiểu.
Có lẽ, rượu sẽ làm ngươi không giấu giếm chân thực, không còn kiềm chế tâm tình nữa.
Thuận theo người, không muốn quá cẩn trọng nữa, chín bỏ làm mười.
Vì vậy, nàng cố chấp hướng ngôi sao đưa ra hai tay.
Nàng đối với ngôi sao kia nói, tới bên ta đi.
Cổ Dĩ Mạt ngồi dậy, một đôi con ngươi ngăm đen mang chút ít men say, nhưng mà thanh tỉnh cũng đã rõ rệt.
Sau đó, Thẩm Mặc liền nghe được ánh sáng trong chính bản thân, hỏi:
"Tại sao, nếu không trọng yếu thì em còn phải cân nhắc làm gì?"
"Tại sao, không trọng yếu thì em lại không thể nguyện ý nói với tôi?"
"Tại sao, em luôn khiến cho tôi nhìn không hiểu? Mặc."
"Tại sao, sau khi chúng ta ở chung một chỗ, chuyện ấy vẫn luôn lấp kín trong lòng tôi?"
"Tôi không phải là sẽ cùng em chia sẻ hết thảy tất cả sao?"
"Mặc..."
Thẩm Mặc chợt sững sờ.
Nàng nhìn người con gái mình yêu thương trước mắt, không còn kiên cường nữa, không còn lạnh lùng nữa, không còn trong trẻo nữa.
Nàng nhìn mình, một đôi con ngươi sáng ngời như vì sao vậy, tràn đầy nghi ngờ cùng bi thương.
Nàng nhìn nàng, nhìn lòng mình, một lần lại một lần hỏi chính bản thân, "Tại sao?".
Tại sao vậy chứ?
Tại sao, sẽ biến thành cái bộ dáng này chứ?
Quả nhiên là, mình trở nên mềm yếu đi.
Thẩm Mặc cúi thấp đầu xuống, một đôi hổ phách hoàn toàn vỡ vụn, khó mà hàn gắn.
Cặp mắt lịch sự tao nhã kia, hôm nay giống như bị đào vỡ nội tình vậy, đờ đẫn, trống rỗng.
"Em..." Thẩm Mặc nhàn nhạt mở miệng, sau khi lộ ra một chút âm thanh, rốt cuộc cũng không nói ra điều gì.
Em có thể nói cái gì đây?
Nói cho chị, những gì chị thấy em xinh đẹp, hờ hững, lịch sự tao nhã kia, thật ra thì chỉ là một con người đứng trước lá cờ chỉ biết hèn yếu cúi gập người, trên tay đều là những mảnh vỡ tán loạn.
"Em tại sao vẫn không muốn nói như vậy?" Cổ Dĩ Mạt nhìn Thẩm Mặc cúi đầu không nói, có chút vội vàng hùng hổ dọa
người như vậy.
"Em... Dĩ Mạt, chị nghe em..." Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, nắm lấy bàn tay nơi mép giường của Cổ Dĩ Mạt, nhưng trong nháy mắt đó lại bị Cổ Dĩ Mạt rút ra.
Nàng lại lần nữa dừng lại giọng nói, cúi thấp đầu xuống.
Nàng lại nhìn bàn tay trống không của mình, chân mày thấp xuống, chợt có chút buồn cười.
Thật ra thì hết thảy mọi việc trên thế gian đều bởi một chữ duyên, tình lý trong nháy mắt duyên khởi đó cũng đều bị gạt qua một bên.
Duyên khởi duyên lạc, hướng khởi hướng mạt.
Bởi vì kết quả của nhân duyên cũng có nguyên nhân, hữu duyên khởi, thật tự nhiên, hữu duyên lạc.
Hết thảy tự có số mệnh của nó, cần gì phải chấp niệm quá sâu nặng như vậy.
Bản thân mình cũng thế, cần gì mà phải chấp niệm quá sâu.
"Dĩ Mạt...Chúng ta tối nay...Mỗi người yên tĩnh một chút đi...Em qua phòng khách, sáng mai... Nếu như chị muốn biết, liền hỏi đi, em liền nói." Thẩm Mặc không có nhìn ánh mắt Cổ Dĩ Mạt nữa, chỉ đứng lên đi ra ngoài phòng ngủ, đóng lại cửa.
Mà Cổ Dĩ Mạt cảm thụ cảm giác lạnh như băng lúc rút tay ra, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Mặc, lòng chợt bị cái gì chạm một chút.
Mãnh liệt, không để lại chút nào.
Đau đến nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn bàn tay mình, thật giống như có thể xuyên thấu qua hơi lạnh còn vương trên bàn tay thấy được bóng lưng tịch liêu ấy.
Mình... Làm cái gì đây?
Mình... Đang làm gì đây?
Chúng ta phải nên làm thế nào đây.
Cổ Dĩ Mạt ngã xuống giường, nâng lên cánh tay che đi cặp mắt, không biết trong con ngươi đen sâu ấy, có mấy phần mấy loại ưu tư.
Là có từng hối hận hay không.
Là có từng không biết phải nên làm sao.
Là có từng tức giận hay không.
Từng có đối với bản thân, đối với người yêu không nói.
Có lẽ đã có, cũng có lẽ, ở trong đó không có gì cả, chỉ có một bãi mênh mông.
Một bãi mênh mông tràn đầy màu xanh của trời.
-------------------------------------------
Editor: Chợt nhận ra là mình chưa từng beta cho nên truyện còn nhiều sai sót, mọi người chịu khó đọc, mình sẽ cố gắng sớm hoàn rồi beta lại cho câu chữ được chau chuốt cũng như dễ hiểu hơn.
Tự nhiên ngồi đọc lại lúc Dĩ Mạt thổ lộ thấy vừa đáng yêu vừa tội nghiệp. Không biết rào cản trong lòng Tiểu Mặc là gì đây? Làm khổ cả hai người:((