Tướng Phủ Đích Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng của nàng, không có cảm giác đặc biệt, dù gì chỉ là một tiểu cô nương thôi, chẳng phân biệt trường hợp mà tùy hứng bướng bỉnh!"Tĩnh nhi, nàng chớ trách sư muội, nàng bị lão đầu kia làm hư rồi!" Kiếm Thiếu Niệm sợ Nạp Lan Tĩnh tức giận, vội lên tiếng giải thích, chỉ là rơi vào tai Nạp Lan Tĩnh, cảm thấy không có tư vị gì, giống như bọn họ mới là gia đình, Nạp Lan Tĩnh là người ngoài!

Kiếm Thiếu Niệm không biết vì sao Nạp Lan Tĩnh đột nhiên trầm mặt, nhanh lôi kéo tay Nạp Lan Tĩnh, "Lúc ta còn nhỏ xông đến Khâm Thiên Giám, trên người cũng bị thương, tuy nói Giám Chính tha cho ta một mạng, chỉ là có thể ra khỏi Khâm Thiên Giám cũng coi là sư muội giúp đỡ, từ đó về sau tình sư huynh muội trở nên tốt hơn!" Kiếm Thiếu Niệm nói xong, hình như đã nghĩ tới điều gì, nhanh nói câu, "Ta với muội ý chỉ là tình huynh muội, nếu nàng có ý kiến, ta nhất định không chạm mặt với muội ý!"

Lời nói giống như lời tuyện hệ, Nạp Lan Tĩnh sâu kín thở dài, trong đầu sớm đã không còn buồn như vừa nãy, một lòng một dạ thương tiếc Kiếm Thiếu Niệm, hắn nói nhẹ nhàng linh hoạt, ai biết đến tột cùng khi hắn còn nhỏ đã trải qua những gì, Nạp Lan Tĩnh cầm tay Kiếm Thiếu Niệm chặt hơn, "Giám Chính biến mất, chàng phái người đi tìm sao?" Nạp Lan Tĩnh chủ động hỏi thăm, không tiếng động nói cho Kiếm Thiếu Niệm, trong lòng của nàng không tức giận!

"Không cần, có Phạm Âm là đủ rồi!" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi lắc đầu, ngược lại không có chú ý, ở trong lúc lơ đãng hắn đã biểu lộ tin tưởng tưởng với Phạm Âm!

Chân chạm đến bậc đá xanh phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, rốt cuộc đêm nay yên tĩnh là thường, Nạp Lan Tĩnh đột nhiên trượt chân, Kiếm Thiếu Niệm ôm Nạp Lan Tĩnh trong giây lát, không để nàng ngã xuống! Chỉ là, lửa giận trong tim, trong nháy mắt bốc lên!

Kiếm Thiếu Niệm vô
cùng tức giạn, "Lần này dù nàng nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không dễ tha cho bọn họ!" Kiếm Thiếu Niệm đã đè áp lửa giận, sợ hù dọa ngừoi trong ngực, nhưng lê khí trên người, so với trước kia đậm hơn bao giờ hết!

Nạp Lan Tĩnh hơi híp híp mắt, ý định của người này thật ác độc, thềm đá bên cạnh chính là sân cỏ, trong ngày mùa đông nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra trong đám cỏ ấy, lại sừng sững một con bọ cạp, nếu không phải Kiếm Thiếu Niệm phản ứng nhanh, mặc dù Nạp Lan Tĩnh có thể không ngã xuống, chân cũng sẽ trượt đến chỗ đó, con bò cạp này không phải trong ngày thường có thể nhìn thấy được, độc tính xem chừng cũng vô cùng lớn, thì ra đây mới là mục đích thực sự của nàng, đuổi qua gì đó, cố ý để cho mình phát hiện, sau đó theo tính tình của mình, nhất định sẽ đi theo chỗ này!

"Thu lại tất cả!" Kiếm Thiếu Niệm, mang theo ngoan ý nồng đậm, không bao lâu, thấy người áo đen lấy một hộp gỗ đàn tử màu đỏ, vừa đi vào liền khiến người ta có thể ngửi thấy được hương gỗ đàn vị nhàn nhạt, hắn mở hộp ra, bên trong cũng không biết là gì, hắn để dưới đất, những con bò cạp chen lấn, nơi này vô cùng rậm rạp, tính toán cũng phải hơn trăm con, thật may người đi theo đều là người gan dạ, nếu không sớm đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho thét lên!

"Nếu nàng ta thích bọ cạp, liền đưa cho nàng ta!" Kiếm Thiếu Niệm phất tay áo, hắn nói như vậy rồi, tự nhiên có bản lãnh để đồ bỏ vào mà không gây ra tiếng động, về phần có thể giữ mạng hay không, cũng chỉ có thể nhìn vận mệnh của nàng ta!

"Chậm!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi gọi một câu, "Nếu muốn giết người, liền 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện