Tướng Phủ Đích Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gặp chuyện bình tĩnh, Kiếm Thiếu Niệm còn chưa phản ứng kịp, hắn đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước lại bị nữ nhân của mình cường ngạnh, ánh mắt của hắn mở thật to, bị Nạp Lan Tĩnh đánh hắn ngược lại không để ý chút nào, thế nhưng thủy chung không thể tin được, mình thế nhưng lại ở phía dưới Nạp Lan Tĩnh uống éo rên rĩ?

"Tạm thời nghỉ ngơi một lát!" Nạp Lan Tĩnh vỗ vỗ mặt Kiếm Thiếu Niệm, thân thể đã mệt cực kỳ, nằm ở trên người Kiếm Thiếu Niệm nặng nề thở hổn hển, nàng biết Kiếm Thiếu Niệm như vậy là để ý thân thể của mình, tất nhiên là bởi vì mình, cho nên Nạp Lan Tĩnh mới chủ động như vậy, chính là dùng hành động của mình chứng minh, đứa bé cùng hắn mình quan tâm hắn hơn!

Cuối cùng thì cái tát này cũng đánh cho Kiếm Thiếu Niệm tỉnh táo lại, Nạp Lan Tĩnh như vậy là không muốn buông tay, nếu như mình không ngừng lui bước, như thế nào không phụ lòng dụng tâm của nàng, cõi đời này có không ít thần y, có lẽ bọn họ có thể có biện pháp, cho dù là cả đời không con thì như thế nào, chỉ cần trong lòng có nhau, dó mới chính là chuyện hạnh phúc!

"Chàng!" Lần này đổi lại Nạp Lan Tĩnh trợn to hai mắt, nàng vốn đang đè Kiếm Thiếu Niệm ở dưới người, nhưng Kiếm Thiếu Niệm nghiêng người như vậy, lại đè nàng thật chặt, mà cái tay bị nàng trói chẳng biết lúc nào đã lỏng ra rồi!

"Chỉ với thứ đồ này, cũng vọng tưởng vây khốn Bổn vương?" Kiếm Thiếu Niệm miễn cưỡng trừng mắt lên, cũng ném mạnh đai lưng xuống đất, "Bổn vương muốn nàng, không cần đồ này!" Hắn cười tà một tiếng, cũng chợt tiến
vào mềm mại của nàng!

Thể lực nguyên thùy nhất giữa nam nhân và nữ nhân, vào giờ khắc này cũng đã nhìn rõ ràng, Kiếm Thiếu Niệm hình như hưng phấn vô cùng, so với ngày thường còn ra sức thêm, Nạp Lan Tĩnh chỉ có thể đau khổ cầu xin tha thứ, nhìn dáng vẻ đáng thương hề hề, sao có thể nhìn ra dáng vẻ hung hãn mới vừa rồi!

"Rời khỏi Hoàng cung được không?" Đợi đến khi tất cả bình tĩnh lại, giọng nói Nạp Lan Tĩnh mang theo nồng đậm lười biếng, mấp máy môi, mị hoặc không nói lên lời!

"Được, đợi lát nữa cho nàng chọn lựa địa phương, nhìn một chút xem Vương phủ của chúng ta xây ở địa phương nào thích hợp!" Kiếm Thiếu Niệm hơi cười một tiếng, đừng nhìn Nạp Lan Tĩnh mới vừa rồi hung hãn dường nào, nội tâm của nàng vẫn suy tính vì mình, giống như sợ mình ở nơi này thấy cảnh thương tình!

Nạp Lan Tĩnh cười gật đầu, hôm nay muốn có được ngôi vị Hoàng đế, muốn giết Kiếm Thiếu Phong đơn giản giống như bóp chết con kiến vậy, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi, đấu đá lâu như vậy, giống như nên nghỉ ngơi cho khỏe rồi!

Ngày hôm đó mặt trời đã lên cao, Nạp Lan Tĩnh mới dậy, ngược lại trong bụng đói vô cùng, trong lòng Nạp Lan Tĩnh vẫn vụng trộm mắng Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt mấy câu, họ nhất định trong lòng chứa mấu tâm tư kia, nếu không thì đến giờ đã trễ thế 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện