Tướng Phủ Đích Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Phế vật!" Người kia nói, đá người đang quỳ dưới đất một cước, nô tài kia bị một cước đụng vào trên tường, lại trượt tiếp xuống, thế nhưng nói cũng không dám nói!

Người nọ cười lạnh một tiếng, thế nhưng Tiêu Dao Vương của Đại Dung bản thân ta cũng muốn gặp, lại nghe nói Tiêu Dao Vương của Đại Dung cực kỳ sủng ái Vương phi của mình, hơn nữa người Vương phi này rất xinh đẹp, người nọ nghĩ tới, khóe miệng hơi nhếch lên, giang sơn hắn yêu, mỹ nhân hắn cũng yêu!

Một đêm này, Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm cũng không hề rời khỏi Vương phủ, ở chỗ này giống như bọn họ bỏ lại tất cả phiền não trên thế gian, giống như một đôi phu thê tầm thường, tự tại triền miên, dường như muốn bù lại tất cả thời gian lãng phí từ lúc thành thân đến bây giờ!

Khi nghĩ đến, ở trên mặt Nạp Lan Tĩnh càng phát ra ngọt ngào sáng rỡ, lúc này môi không điểm mà đỏ thắm, gương mặt không vẽ mà đỏ tươi, da sáng ngời, giống như trong một đêm, trên người của Nạp Lan Tĩnh nhiều hơn mấy phần hương vị mềm mại đáng yêu thuộc về nữ nhân!

Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt còn trêu đùa Nạp Lan Tĩnh, càng ngày càng giống nữ nhân, Kiếm Thiếu Niệm ở một bên nhìn mấy người bọn họ vui đùa, cũng im lặng, Nạp Lan Tĩnh như vậy quả thật để cho hắn không thể dời mắt đi!

"Hôm nay Dương phủ xử trảm, có muốn đi qua nhìn một chút không?" Lúc mấy người nghỉ ngơi, lúc này Kiếm Thiếu Niệm mới lên tiếng! Thấy Kiếm Thiếu Niệm muốn tán gẫu cùng Nạp Lan Tĩnh, Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy vội vàng tìm cớ lui ra ngoài!

"Được!" Nạp Lan Tĩnh mỉm cười gật đầu, thế nhưng trong mắt càng phát ra xinh đẹp, chỉ là khi nhắc tới Dương phủ, trong mắt của nàng không khỏi thoáng qua một tia hung ác, nàng cuối cùng là muốn đi nhìn kết quả Dương phủ một chút, chỉ là bây giờ cách buổi trưa còn chút canh giờ, Nạp Lan Tĩnh cũng không gấp gáp!

Kiếm Thiếu Niệm liền cùng với Nạp Lan Tĩnh đi dạo ở trong phủ, dù sao họ đã quyết định rồi, ngày mai sẽ rời khỏi hoàng cung, chuyển
đến ở tại Vương phủ, Nạp Lan Tĩnh sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi này, dĩ nhiên là muốn nhìn cẩn thận!

Cả đoạn đường đi này, Nạp Lan Tĩnh không thể không nói nàng đối với tâm tư của Kiếm Thiếu Niệm cực kỳ vừa ý, mỗi một chỗ cũng đều tinh xảo như vậy, tĩnh nhã (yên tĩnh mà không thô tục), càng nhìn càng thích, chỉ là đi được một đoạn đường, cũng nhìn thấy có một viện hình như cùng viện khác bất đồng, không nói đến bên trong thật đẹp, nhưng nhìn bên ngoài, bức tường thật cao kia tất cả đều dùng hoa che giấu, cho dù là đến mùa thu, cũng rất rậm rạp, nghĩ đến trong ngày thường cũng có người đặc biệt xử lý!

Nạp Lan Tĩnh mang theo vài phần hiếu kỳ, không khỏi di về địa phương đó, đột nhiên trên mặt Kiếm Thiếu Niệm có mấy phần mất tự nhiên, "Tĩnh nhi!" Hắn không khỏi nâng cao giọng gọi một câu!

"Như thế nào? Trên mặt chàng lại thấy bất đắc dĩ như vậy, chẳng lẽ cũng học người ta kim ốc tàng kiều?" Nạp Lan Tĩnh nhìn trên mặt Kiếm Thiếu Niệm, quả thật cũng không suy nghĩ nhiều, cũng chỉ thuận miệng trêu ghẹo một tiếng!

Kiếm Thiếu Niệm cười khan hai tiếng, "Làm sao có thể chứ, có mình nàng là tốt rồi!" Hắn há miệng, vốn định giải thích mấy câu, nhưng lại không biết nói gì!

"Là tiểu chủ tử trở lại sao?" Ngược lại rất đúng dịp, Kiếm Thiếu Niệm vừa dứt lời, từ bên trong truyền tới giọng nói ôn nhu của một cô nương, Nạp Lan Tĩnh không khỏi quay đầu lại, giờ khắc này đột nhiên nàng cảm thấy ánh mặt trời hôm nay chói mắt như thế, từ bên trong chạy ra một cô nương, nếu không phải nghe ra sự mừng rỡ trong giọng nói của nàng, trên mặt nhìn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện