Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Ai?
Tư Uyển là ta.
Là Lưu Khắc Huân đến, có người cứu mạng Tư Uyển rồi.
Ngươi giúp ta mở cửa đi.
Tử Yên bị sai đi mở cửa có chút không vui: Ai mà giờ này lại đến chứ, tốt nhất đừng làm hỏng chuyện tốt của ta.
Lưu Khắc Huân ngạc nhiên khi nhìn thấy người mở cửa.
Bước vào trong phòng, Tư Uyển liên tục nháy mắt ra hiệu với hắn.
Lưu Khắc Huân gật đầu nhẹ, đã hiểu.
Nữ lang, tối rồi người đừng làm nữa, phải giữ gìn sức khỏe.
Tư Uyển vẫn chưa hiểu Lưu Khắc Huân định làm gì những vẫn phối hợp cùng hắn.
Ừm, chỉ còn một chút nên ta muốn làm cho xong luôn.
Người muốn uống trà không, thuộc hạ pha cho người.
Được.
Tử Yên cực kỳ khó chịu.
Nhìn Lưu Khắc Huân vừa đến, Tư Uyển ánh mắt không thể nói là luôn theo sát hắn nhưng cũng không phải không thèm quan tâm đến như đối với mình.
Lưu Khắc Huân pha trà xong thì đi đến chỗ Tư Uyển, mặc kệ Tử Yên đứng chắn ở đó mà đi lướt qua, cứ xem hắn như không khí.
Nữ lang, khi nào chúng ta về nhà vậy? Lần này đi cũng khá lâu rồi.
Ngươi...ngươi nhớ nhà sao? Tư Uyển mỉm cười hỏi.
Nha đầu này học đâu tính xấu chọc ghẹo người khác vậy: Lưu Khắc Huân nghĩ.
Thuộc hạ chỉ lo là nữ lang nhớ nhà thôi.
Hay là ngày mai viết thư về nhà đi.
Cũng được đó.
...
Hai người họ tán gẫu như xung quanh không còn ai khác.
Tử Yên siết chặt lòng bàn tay, không thể để Lưu Khắc Huân cứ tiếp tục ở lại đây.
Đến khi Tư Uyển đi thay y phục, Lưu Khắc Huân xoay người nhìn thẳng vào mắt Tử Yên.
Ngươi cũng ra ngoài đi.
Nữ lang không thích ai làm phiền không gian riêng tư của cô ấy.
Lưu Khắc Huân đi ra gian ngoài của căn phòng, Tử Yên cũng đi theo sau.
Tử Yên dùng ánh mắt không thiện ý nhìn Lưu Khắc Huân, cũng có thể nói đó là ánh mắt muốn giết người.
Tử Yên tính khí hắn cao ngạo, không xem ai ra gì vì ngoại trừ A Ly hắn là người được lòng Yun Phong nhất.
Cứ tưởng với nhan sắc động lòng người của mình sẽ nhanh chóng lấy được lòng Tư Uyển nhưng không ngờ lại...
Trời đã tối rồi, sao ngươi không về phòng của mình đi.
Tử Yên thái độ đanh đá nói với Lưu Khắc Huân.
Sao ngươi không về trước đi?
Bị hỏi ngược lại, Tử Yên cố nén cơn tức trong lòng.
Sao ta phải về? Tướng quân tặng ta cho nữ lang, muốn ta hầu hạ nữ lang, tức nhiên ta phải ở lại đây.
Chỉ một tên nhóc ranh mà muốn đối đầu với Lưu đại tướng quân, còn phải chờ thêm vài chục năm nữa.
Nhưng ta mới là người bên cạnh của nữ lang.
Tử Yên tức xanh cả mặt.
Lưu Khắc Huân cười nhạt, mặc kệ hắn.
Tử Yên tính khí nóng nảy sao có thể chịu được cục tức này, định phản bát thì trong phòng tiếng của của Tư Uyển vọng ra.
A Huân vào đây...Tử Yên ngươi về nghỉ trước đi.
Lưu Khắc Huân nhếch mép cười một cách đầy thách thức.
Tử Yên không thể làm