*Cốc cốc*.
Tư Uyển, Tư Uyển.
Tới ngay.
Tư Uyển bước ra mở cửa, thì ra là Lý Đại đến kiểm tra tình hình của Lưu Khắc Huân.
Tối qua công tử có sốt, bây giờ thì ổn rồi.
Tư Uyển báo tình hình của Lưu Khắc Huân lại.
Ừm.
Vất vả cho cô rồi.
Hay để ta trông huynh ấy, cô đi nghỉ chút đi.
Không cần đâu.
Lúc nãy tôi có chợp mắt một lúc rồi, với lại tôi chỉ có một nhiệm vụ là chăm sóc công tử, cũng không vất vả như mọi người.
Vậy thì làm phiền cô rồi.
Sau khi kiểm tra vết thương cho Lưu Khắc Huân xong thì Lý Đại rời đi, hôm nay nhóm của hắn sẽ thay cho nhóm của Cao Việt canh chừng bên ngoài phủ tướng quân.
Lý do phải cứ canh ở chỗ Yun Phong mà không phải ở nơi khác là vì Hải quốc bây giờ phần lớn rơi vào tay Yun Phong, nếu Hải quốc có hành động gì thì phủ tướng quân là nơi có động tĩnh đầu tiên.
***
Tư Uyển ở trong phòng buồn chán không biết làm gì, nên quyết định đi đếm số lông mi của Lưu Khắc Huân.
Đếm đi đếm lại mấy lần vẫn không đếm xong.
Tư Uyển quyết tâm đếm cho bằng được, nhổm người lại sát gần mặt Lưu Khắc Huân, ngón tay như chạm nhẹ vào mắt.
Đang đếm thì có tiếng gõ cửa, Tư Uyển bước ra mở cửa.
Người nãy giờ vẫn đang ngủ, Tư Uyển vừa xoay người đi thì hai mắt đã mở lớn.
Nữ lang, cháo của người đây.
Cảm ơn ngươi, làm phiền ngươi rồi.
Là việc A Ly nên làm mà.
Nhưng mà sao hôm nay người lại muốn ăn cháo, người có chỗ nào không khỏe sao?
Tư Uyển lắc đầu.
Cháo không phải cho ta, là A Huân bị bệnh.
Vừa nói Tư Uyển vừa cười nhẹ một cái, nhưng trong mắt A Ly nụ cười đó không đơn giản chỉ là cười.
Tư Uyển.
A Huân tỉnh rồi.
Ta vào trước đây.
Sẵn tiện ngươi nói với Tử Yên giúp ta thời gian này đừng đến đây, A Huân bị bệnh, ta không muốn có người đến làm phiền.
Tư Uyển nhanh chóng đóng cửa lại, không hề để ý sắc mặt A Ly lúc này.
Công tử, người thấy sao rồi?
Tư Uyển đỡ Lưu Khắc Huân ngồi dậy, sốt ruột hỏi.
Ta ổn...
Vừa nói thì động đến vết thương, Lưu Khắc Huân đau đến nhăn mặt.
Tư Uyển thấy Lưu Khắc Huân trán ướt đẫm mồ hôi, cố điều chỉnh hơi thở.
Lại nhìn lưng của Lưu Khắc Huân, máu đã ướt đẫm một mảng lớn thì cuống cuồng hết lên.
Vội vàng đi lấy thuốc giúp Lưu Khắc Huân cầm máu.
Tay Tư Uyển vừa run vừa bôi thuốc, nhẹ nhàng từ chút một, sợ bản thân lỡ tay làm động đến vết thương.
Càng bôi tay lại càng run.
Công tử, thuốc này không thể cầm máu.
Giọng nói như sắp khóc đến nơi.
Lưu Khắc Huân sắc mặt tái nhợt, thều thào nói.
Ta sẽ không sao đâu, ngươi đừng khóc.
Nhưng đây là thuốc cầm máu tốt nhất rồi, nếu không thể cầm máu, công tử sẽ...
Nước mắt Tư Uyển đã bắt đầu rơi.
Bản thân vì sao vô dụng đến vậy chứ: Tư Uyển nghĩ.
Bây giờ nhóm người Lý Đại, Chu Ân đều đã ra ngoài.
Tư Uyển không biết phải làm thế nào.
Lưu Khắc Huân không thể chống cự tiếp, suy yếu tựa vào thành giường.
Đột nhiên Tư Uyên đứng bật dậy chạy ra ngoài.
***
Người đó là Lưu nữ lang phải không?
Đại công chúa vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài.
Tư Uyển hớt hãi chạy đi.
Chúng ta