Hoảng loạn bị kéo đi, Tư Uyển chưa kịp nhận ra đối phương là ai thì đã rơi vào cái ôm ấm áp: Lòng ngực này, mùi hương này...
Công tử.
Tư Uyển nhẹ giọng gọi.
Ừm.
Bị ôm như như vậy, cả người Tư Uyển đều đông cứng, muốn thoát ra thì Lưu Khắc Huân ôm càng chặt.
Đừng nháo, để ta ôm một lát thôi.
Tư Uyển nhận được lệnh thì lập tức bất động, mặc Lưu Khắc Huân ôm.
Ôm một lát thôi sao, nếu như không phải Hoàng Lạp đến, Lưu Khắc Huân còn lâu mới buông tay ra.
Tóm tắt lại mọi việc vừa xảy ra cho Lưu Khắc Huân và Hoàng Lạp nghe.
Đại công chúa cũng uống rồi sao? Hoàng Lạp lo lắng hỏi.
Tư Uyển mỉm cười, lắc đầu.
Lúc nãy khi rót rượu cho Đại công chúa, Tư Uyển quay lưng về phía tên bám đuôi, trong lúc giả bộ tán gẫu với Đại công chúa thì đổi bình rượu mình cầm đến và bình đặt trên bàn của Đại công chúa.
Nghe vậy, Hoàng Lạp cũng an tâm hơn được phần nào, cũng hiểu cảm giác của Lưu Khắc Huân khi phải làm việc nguy hiểm mà người trong lòng lại không biết võ công.
Càng nghĩ lại càng lo lắng.
Tư Uyển, cô vào trong trước đi, tránh để người của Yun Phong nghi ngờ.
Tư Uyển rời đi rồi, Lưu Khắc Huân mới quay về bộ dạng nghiêm chỉnh.
Ta không ngờ Lưu đại tướng quân cũng có bộ mặt này.
Hoàng Lạp mỉa mai.
Bộ mặt gì?
Ngươi tự đi soi gương đi sẽ thấy...háo sắc.
Hoàng Lạp ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi mới háo sắc đấy...
Hai nam nhân sắp ba mươi đến nơi mà cứ như hai đứa nhóc lúc nhỏ giành đồ chơi, một lúc thì thế nào cũng có đánh nhau.
...***...
Tư Uyển một lần nữa hòa vào đám người, sau đó là một bộ dạng say xỉn đi đứng không vững đi ra.
Nãy giờ ngươi đã ở đâu?
Người của Yun Phong khi thấy Tư Uyển thì vẻ mặt giận dữ lớn tiếng tra hỏi.
Thấy thái độ hờ hững không quan tâm của Tư Uyển, đối phương càng trở nên tức giận.
Ngươi ngươi...
Ta như thế nào, nói đi chứ?
Dừng một lúc, Tư Uyển tiếp tục nói.
Dù là người của tướng quân phái đến nhưng ngươi cũng chỉ là một người hầu, đừng có dở thái độ đó với ta.
Thái độ Tư Uyển lúc này, Lưu Khắc Huân có nghĩ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến được.
Một Tư Uyển nói chuyện nhẹ nhàng, lúc này lại có khiến người đối diện trở nên bí bách, nói rõ hơn là khí thế có thể đàn áp người khác.
Nhìn đối phương chân có phần run rẩy đứng không vững, Tư Uyển kéo khí thế của mình lại, thầm nghĩ: Bình thường ta nhất định sẽ không chấp nhất một kẻ như ngươi, muốn trách thì cứ trách chủ nhân của ngươi gieo họa trước, thế này là nhẹ cho ngươi rồi.
Tư Uyển quay về chỗ của mình ngồi xuống, nhìn một vòng quanh buổi tiệc.
Không khí nhộn nhịp, múa hát linh đình.
Có mấy ai biết được chỉ cách một bức tường của hoàng cung, người của Yun Phong đã nổi dậy tạo phản, gươm giáo chạm nhau, người chết khắp nơi ngoài kia.
Lại nhìn đến Nữ