Thấy thái độ kỳ lạ của Chu Ân cùng số thuốc đó, Tư Uyển dò hỏi.
Sao lại lấy nhiều thuốc trị thương như thế? Có ai bị thương sao?
Không không, chỉ là phòng hờ thôi.
Chu Ân chắc nịt, đáp.
Chỉ là vấn đề nhỏ, có cần căng thẳng vậy không: Tư Uyển thầm nghĩ.
Công tử có nói cần thêm gì không, ta giúp ngài lấy.
Cô tìm giúp ta đi, ta không thấy áo để ở chỗ nào.
Tư Uyển quen thuộc đi đến mở một ngăn tủ, lấy ra mấy cái áo.
Đem tất cả gấp gọn gàng lại.
Chu Ân xách theo tay nãi lớn rời Lưu gia, hắn không đến doanh trại mà trực tiếp về thẳng nhà mình.
Vừa đẩy cửa bước vào, trước sân đã có Cao Việt ngồi chờ.
Cao Việt ngạc nhiên nhìn Chu Ân, nhướng nhướng mày như muốn hỏi gì đó.
Căn phòng bên đó.
Cao Việt chỉ vào một căn phòng trong viện.
Sau đó hắn kéo Chu Ân sang một bên nhỏ tiếng hỏi.
Ngươi sao lại dẫn cô ấy đến đây?
Làm sao trách ta được, tại Tư Uyển quá thông minh thôi.
Lúc nãy trong phòng Lưu Khắc Huân, hai người họ đơn giản nói qua lại vài câu, đột nhiên Tư Uyển hỏi Công tử bị thương có nặng không, trong giây phút bất cẩn, Chu Ân đã để lộ mọi chuyện.
...***...
Ở một căn phòng trong nhà Chu Ân, Lưu Khắc Huân đang nằm tựa lưng trên thành giường đọc sách.
Nửa người trên để trần, một bên vai được băng bó kín mít.
Nghe tiếng có người đẩy cửa vào, Lưu Khắc Huân không quay đầu nhìn, nói.
Lão Chu, ngươi đi lâu thật, có bị Tư Uyển phát hiện không đó?
Không.
Lưu Khắc Huân giật mình, lập tức quay qua nhìn.
Nhìn nhau một cái, Tư Uyển không nói gì thêm.
Từ lúc Tư Uyển bước vào phòng, Lưu Khắc Huân như hóa đá, ngồi cứng ngắt chẳng dám động đậy.
Nhìn theo mọi hành động của Tư Uyển đi qua đi lại trong phòng, Lưu Khắc Huân chột dạ.
Khi thấy Tư Uyển đến gần thì lập tức thẳng sống lưng, hai mắt nhìn thẳng.
Như phạm nhân chuẩn bị ban lệnh tử.
Nhưng Tư Uyển chỉ để một chiếc áo được gấp gọn để lên giường, sau đó đi ra cửa, trước khi đi thì quay lại nói.
Nếu công tử cần gì cứ cho người thông báo, nô tì lập tức mang đến.
Công tử nghỉ ngơi sớm, giữ gìn sức khỏe.
Lưu Khắc Huân chỉ có thể ngẩn người nhìn theo bóng lưng Tư Uyển rời đi.
Chu Ân và Cao Việt đang ở bên ngoài hóng chuyện thì thấy Tư Uyển đi ra, cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Hai người họ có chuyện gì vậy, ta không nghe thấy tiếng nói chuyện, chắc chắn không phải cãi nhau.
Haizz, không biết hai người họ rốt cuộc là chuyện gì nữa? Lão Đại bị thương cũng không chịu về nhà, còn căn dặn không được nói với Tư Uyển nữa chứ.
Chu Ân chỉ tay vào trán Cao Việt.
Ngươi ngốc thật đó, đúng là chưa từng yêu đương, không hiểu gì cả.
Hứ, ngươi thì chắc đã yêu rồi.
Hai người họ đang bận cãi nhau thì thấy Lưu Khắc Huân vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Chu Ân hất cằm nói.
Đó ngươi nhìn xem, chạy theo rồi kìa, chạy theo năn nỉ là cái chắc rồi.
Năn nỉ làm gì, huynh ấy làm gì mà phải năn nỉ.
Chu Ân dùng vẻ mặt chán chả muốn nói nhìn Cao Việt.
Ngươi đi đâu vậy?
Đi ngủ.
Nói chuyện với ngươi nữa chắc