Hành động tiếp theo của hắn Vĩnh Hạ thật sự không lường trước được, hắn bắt lấy vai nàng nhắm vào vị trí xương quai xanh mà cắn xuống, hắn cắn không mạnh chỉ đủ để làm Vĩnh Hạ cảm thấy ngứa ngáy mà cong người né tránh móng vuốt của hắn.
Nhưng nàng càng tránh thì eo càng bị siết chặt trong vòng tay hắn, Dư Chấn Vũ cắn vài cái thì chuyển sang **** *** khắp nơi trên cổ nàng, đến khi cảm thấy nơi đây đã không còn gì cho hắn khai thác, Dư Chấn Vũ liền hạ mình xuống bầu ngực trắng nõn sau lớp nội y của nàng, dùng răng mình mà tháo dây buộc trên y phục ra dáng vẻ mười phần lưu manh nào giống với bộ mặt hắn đem về đại doanh lúc chiều chứ.
Những nơi hắn chạm qua đều khiến cho toàn thân nàng như bị điện giật, Vĩnh Hạ cố gắng đẩy hắn ra mà ngồi dậy nhưng thân thể cứ như vậy dù trong tư thế ngồi hay nằm đều bị hắn ôm chặt.
Dư Chấn Vũ ngậm lấy nhũ hoa của nàng mà mơn trớn, khiến Vĩnh Hạ không nhịn được mà rên lên một tiếng, "Ah...", phát hiện mình thất thố nàng vội dùng tay che miệng mình lại.
Hành động nhỏ nhoi này của nàng đã bị Dư Chấn Vũ phát hiện, hắn nhếch miệng cười ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, giọng hắn khàn khàn thủ thỉ vào tai nàng:
"Sao lại che miệng?"
Vĩnh Hạ thẹn đến đỏ mặt mà không dám nhìn hắn, nàng lấp ba lấp bấp trả lời:
"Ma ma trong cung dặn...!Dặn không được phát ra tiếng...!Như vậy chẳng khác nào đám phụ nữ thấp hèn ti tiện ở thanh lâu."
Dư Chấn Vũ nhìn nàng, thật sự trong đôi mắt đó nàng không biết hắn nghĩ gì, chỉ nghe hắn nhỏ giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp...!Mấy quy tắc chết tiệt đó..." Làm hắn không được nghe nàng rên.
Vĩnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng cầu xin: "Tướng quân...!Chàng buông ta ra đi."
Vừa nói xong môi nàng đã bị hắn chiếm lấy mà hôn mạnh, hắn ép chặt nàng vào người mình, thành công xâm nhập vào khoang miệng mà càn quét, khoảng khắc nàng bảo hắn buông nàng ra nhưng lại dùng đôi mắt long lanh như nước đó mà cầu xin hắn, là muốn hắn buông nàng ra hay là muốn hắn chết chìm bên trong đó.
Dư Chấn Vũ nuốt lấy môi nàng, hai bàn tay hắn cũng không yên phận mà lột sạch y phục trên người Vĩnh Hạ xuống, gió lạnh lướt qua da thịt làm cả người nàng run lên cầm cập nhưng rất nhanh đã được hắn ôm chặt vào lòng mà sưởi ấm.
Trong lúc tưởng chừng như cả hai sắp bước vào giai đoạn thân mật nhất thì phó tướng của Dư Chấn Vũ là Lư Tốn ở ngoài lều đã cao giọng nói vọng vào bên trong:
"Tướng quân...!Mạt tướng có chuyện cần bẩm báo."
Cả hai người con người đang quấn quýt trong lều đều bị tiếng gọi của Lư Tốn làm cho giật mình mà sửng sờ, Dư Chấn Vũ thầm mắng trong lòng tên này bình thường được việc như vậy sao trong giờ phút quan trọng lại làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Vĩnh Hạ thở hồng hộc sau khi được