Lúc Vĩnh Hạ đến đình viện của lão phu nhân, hình ảnh ba người trong gia đình vừa ăn cơm vừa cười nói vui vẻ khiến Vĩnh Hạ cảm thấy sự xuất hiện của mình thật nực cười, dư thừa chính là dư thừa.
Dường như họ cũng phát hiện ra sự tồn tại của Vĩnh Hạ cơ miệng đang cười cũng đơ lại.
Vĩnh Hạ khẽ cười nhẹ giọng lên tiếng:
"Con dâu thỉnh an mẫu thân."
Dư phu nhân gượng cười gật đầu theo lẽ thường đáp lễ nàng:
"Công chúa không cần đa lễ...!Đã đến rồi thì ngồi vào bàn ăn cơm luôn đi."
Vĩnh Hạ nhẹ nhàng gật đầu đi đến ngồi kế bên bà và Dư Chấn Vũ, đối diện Du Yên Yên.
Dư Chấn Vũ đối với sự xuất hiện nàng không mấy để ý, hắn vẫn cứ như thế im lặng ăn cơm của mình.
Dường như bầu không khí đã không còn những tiếng nói cười vui vẻ chỉ vì có Vĩnh Hạ đang ngồi ở đây.
Du Yên Yên nhếch mép cười nhìn nàng, giọng nói nũng nịu như cháo nhão:
"Biểu tẩu...!Chuyện hôm qua tẩu đừng tự trách nữa...!Muội không sao đâu."
Những tưởng Vĩnh Hạ sẽ như mọi hôm im lặng để nàng ta tự biên tự diễn nhưng hôm nay nàng lại bình tĩnh nhìn nàng ta chằm chằm như muốn xuyên thủng qua bộ mặt giả dối kia, lạnh giọng nói:
"Du tiểu thư...!Phỉ báng công chúa là tội chết...!Cô không cần cái mạng nhỏ của mình nữa à."
Du Yên Yên và lão phu nhân nghe được lời này liền ngay người, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không dám, dù có không ưa nàng đến nhường nào thì nàng vẫn là Định An công chúa của Đại Yên.
Cạch.
Dư Chấn Vũ đặt mạnh đôi đũa của mình xuống mặt bàn, lạnh lùng nhìn nàng trầm giọng lên tiếng:
"Công chúa...!Thật là có bản lĩnh, đẩy biểu muội ta xuống hồ không chết, giờ còn trực tiếp đòi giết muội ấy luôn à?"
Vĩnh Hạ liếc nhìn Dư Chấn Vũ, ánh mắt không còn si mê hay yêu thương vạn phần như lúc trước ngược lại có chút thất vọng, mệt mỏi.
Thấy Vĩnh Hạ nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, Dư Chấn Vũ bất giác cứng người, một dòng cảm xúc chạy trong người hắn cảm giác rất lạ lùng, hắn muốn nói gì đó nhưng lại bị nàng cắt ngang.
"Tướng quân...!Giữa thê tử chàng và biểu muội chàng...!Chàng tin ai."
Dư Chấn Vũ thoáng chấn kinh nhìn nàng, nàng hôm nay sao lạ lùng như vậy, ánh nhìn xa lạ, cách gọi cũng xa cách, cả câu hỏi cũng làm cho người ta cùng đường.
Dư Chấn Vũ cố gắng lấy lại bình tĩnh cho mình nhìn nàng trả lời:
"Biểu muội ta..."
Vĩnh Hạ nghe ấy vậy mà là mỉm cười, nụ cười đó mang đầy đau thương và tuyệt vọng, cố gắng như vậy cuối cùng một chút yêu thương và tin tưởng của phu quân nàng vẫn không đổi lại được.
Không biết Vĩnh Hạ lấy đâu ra động lực thôi thúc nàng nói ra một lời mà chính nàng cũng không nghĩ đến có ngày mình sẽ nói với Dư Chấn Vũ:
"Tướng quân...!Nếu thật sự chàng không tin tưởng nổi ta...!Chúng ta hoà ly đi."
Câu nói của nàng làm tất cả mọi người trong phòng đều đơ cả người.
Đám người hầu thì thầm với nhau, Du Yên Yên thì vừa sốc vừa vui, Dư Chấn Vũ ngồi im như trời trồng nhìn nàng chằm chằm.
Lão phu nhân thoáng kinh nhưng lại là người lên tiếng trước:
"Công chúa...!Đừng nói xằng bậy."
Vĩnh Hạ lại nhìn bà mỉm cười trả lời:
"Mẫu thân...!Con không nói bậy...!Thành thân nhiều năm con không sinh được con cháu nối dõi cho Dư gia...!Đó là tội lớn...!Tướng quân là