Vĩnh Hạ ôm chăn sang lều của Xuân Hương cùng Thu Vãn, nàng không bận tâm đ ến ánh mắt ngỡ nàng ngơ ngác của hai người mà chọn một góc trên giường rồi nằm xuống đắp chăn rất tự nhiên, còn nhẹ giọng nói:
"Đêm nay ta ngủ ở đây cùng hai ngươi."
"Công chúa này...!Chuyện này..." Xuân Hương vội vàng lên tiếng, "Chuyện này có chút không hợp quy tắc rồi."
Không ngờ Vĩnh Hạ lại khó chịu trả lời: "Ở đây ta là lớn nhất...!Lời ta nói chính là quy tắc..."
"..."
Xuân Hương có thể cảm nhận được từ sau khi trải qua một trận sinh tử cùng tướng quân, công chúa rất khác thường, có lẽ đối với các nàng thì vẫn vậy nhưng đối với tướng quân thì lạnh nhạt hẳn, lúc trước công chúa dù muốn hoà ly với tướng quân thì cũng sẽ vì mối quan hệ tạm thời chưa thể thay đổi của hai người mà quan tâm tướng quân đúng mực, nhưng bây giờ dường như chẳng còn mặn mà gì nữa...!Điển hình là chiều hôm nay đón tướng quân trở về đại doanh, nàng phải nói mãi, công chúa mới chịu đi ra mà nhìn mặt phu quân mình một lúc...
Còn đang tính dỗ ngọt khuyên nhủ công chúa trở về ngủ cùng tướng quân thì phía sau lưng Xuân Hương Dư Chấn Vũ như âm hồn mà xuất hiện.
"Tướng..." Lời còn chưa nói ra hết thì đã bị chặn lại.
Dư Chấn Vũ xua tay bảo Xuân Hương cùng Thu Vãn im lặng, hắn nhìn thân thể nhỏ bé quấn mình trong chăn ngủ rất thư thái mà lòng khó chịu vô cùng...! Nương tử không ngủ cùng hắn, lại chạy đến đây để ngủ cùng nô tỳ...!Nàng là đang chống đối hắn sao?
Không nói hai lời, Dư Chấn Vũ đi tới bế thốc nàng lên, làm Vĩnh Hạ giật mình mở mắt ra không kịp ú ớ tiếng nào đã bị mang về lều chính.
Bịch...
Hắn ném nàng lên giường, thân thể nhỏ bé nàng bị giữ chặt bằng hai cánh tay vững chắc của hắn làm nàng không tài nào thoát ra được.
Vĩnh Hạ thấy hắn nhìn nàng chằm chằm, kiểu muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức nên bất giác sợ hãi mà rụt người lại lấp ba lấp bấp hỏi hắn:
"Chàng...!Chàng...!muốn làm gì?"
"Nàng còn hỏi ta muốn làm gì? Ta chọc giận gì nàng sao?" Dư Chấn Vũ cười nhạt, gằn giọng nói.
Vĩnh Hạ biết thái độ của mình không tốt, nhưng tất cả đều là vì hắn không tốt với nàng trước mà...!Cứ nghĩ tới lúc trước mình hết nước hết cái nhường nhịn cái tên này nàng lại thấy mình thật ngốc, Vĩnh Hạ quay mặt đi, cố tình nhắm chặt mắt để khỏi phải trả lời mấy câu hỏi của Hắn.
Dư Chấn Vũ đang tức lại càng bị nàng chọc cho muốn hộc máu, thật sự là cứng đầu cứng cổ không ai bằng...
Dư Chấn Vũ hừ lạnh, trầm giọng nói:
"Nếu nàng đã thích im lặng như vậy...!Thì hãy cố im lặng dù ta có làm gì đi chăng nữa..."
"..." Làm gì? Vĩnh Hạ hoảng hồn không phải là làm chuyện giống trong hang động chứ.
Roẹt...
Không để nàng thắc mắc lâu hơn, Dư Chấn Vũ đã xé mất y phục của nàng, động tác hắn rất thô bạo làm Vĩnh Hạ giật bắn mình mở tròn mắt ra mà nhìn hắn hét lớn:
"Chàng dừng lại