“Hai người các ngươi cực khổ không ít rồi”
“Làm sao cực khổ bằng ngươi, ta nghe phụ thân ta nói Hoàng đế đã quyết định phong phụ thân ngươi làm đại tướng quân, có thể sau này ngươi sẽ truyền thừa chức vị đại tướng quân từ chỗ phụ thân ngươi”
Kim Hạo Nhân nói
“Ta không quan tâm, nếu thật sự là chức đại tướng quân ta không đợi truyền thừa mà ta nhất định sẽ trở thành đại tướng quân”
Lý Viên Kỳ nghiêm túc nói, y đã sớm quyết tâm sẽ cố gắng trở nên thật tài giỏi như phụ thân của mình sẽ giành được vị trí tướng lĩnh giỏi nhất, nhất định sẽ không thua kém hai vị phụ thân của mình
“Bọn ta đợi đến ngày đó đấy”
Cả hai huynh đệ Kim gia đồng thanh nói
“Mà này ngươi biết chuyện Trình Hàn Nhất chuẩn bị thành thân chưa, nghe nói mặc dù chỉ là tiểu thiếp nhưng rất được hết mực yêu thương đấy”
Kim Hàn Minh nói, bọn họ nghĩ Lý Viên Kỳ và hai huynh đệ kia chắc chắn cũng có tình cảm không ít nếu nghe được tin này không biết sẽ như thế nào
Lý Viên Kỳ nghe vậy có chút bất ngờ sau đó chỉ mỉm cười
“Vậy sao, vậy thì ta phải chọn lễ vật thật tốt gửi cho Đại hoàng tử rồi, bọn họ cũng không còn trẻ nữa lập thê là chuyện bình thường”
Kim Hạo Nhân bất ngờ không nghĩ Lý Viên Kỳ sẽ như vậy mà bình tĩnh trả lời hay là huynh đệ bọn họ đoán sai việc này, nếu Lý Viên Kỳ không có tình cảm gì với hai vị biểu ca của họ thì hai người họ sẽ có cơ hội phải không
Vốn dĩ huynh đệ Kim gia cũng quen biết thân thiết với Lý Viên Kỳ không thua kém hai vị kia nhưng ngay từ nhỏ Lý Viên Kỳ luôn bị hai vị kia kè kè bên cạnh huynh đệ Kim gia không thể nào tiếp cận được, đến cách đây sáu năm Lý gia đến biên cương trấn thủ cũng từ đó hai vị phụ thân cũng thường xuyên đưa họ đến đây và cũng vì vậy mới tiếp cận được với Lý Viên Kỳ, bọn họ vốn còn cho rằng Lý Viên Kỳ có tình cảm với hai người kia nhưng xem ra bọn họ đoán sai rồi nhưng bọn họ lại rất rõ ánh mắt của hai người kia nhìn Lý Viên Kỳ có bao nhiêu tình cảm cùng chiếm hữu
“Lần này về kinh thành nếu có rãnh hãy đến Hàn phủ chơi ta nhất định sẽ tiếp đãi hậu hiĩnh, ta hiện tại đang ở Hàn phủ”
Kim Hàn Minh mỉm cười nói, Lý Viên Kỳ gật đầu, quả thật những năm qua phải nhờ có Kim Hàn Minh thì chân y mới có thể đi lại dễ dàng được, nói về y thuật quả thật Kim Hàn Minh được truyền thừa rất tốt từ phụ thân của mình, phải nói vô cùng xuất sắc
“Trở về kinh thành rồi nếu có việc gì khó khăn cứ tìm huynh đệ bọn ta, mặc dù chúng ta gần đây bận bịu nhưng yên tâm chỉ cần ngươi lên tiếng bọn ta nhất định sẽ làm hết mình”
Lý Viên Kỳ mỉm cười gật đầu, những năm qua huynh đệ Kim gia là bằng hữu duy nhất của y khi ở biên cương này, không phải y không chịu kết giao bằng hữu mà là vì thân phận của bản thân ít nhiều gì những kẻ muốn kết bạn với y đa phần đều là kẻ có mục đích không tốt, số còn lại là vì thân thế không rõ ràng của y mà kiên kị, Lý Viên Kỳ cũng không để tâm nhiều y sớm trãi qua mưa tanh biển máu cùng phụ thân ở sa trường lòng sớm đã bình tâm không như các thiếu niên vẫn còn ham chơi bên ngoài
Kim Hạo Nhân và Kim Hàn Minh trò chuyện cùng y một lát xong cũng cáo từ trước khi đi còn không quên mang tặng cho y vài thứ đồ tốt, Lý Viên Kỳ không muốn nhận nhưng vẫn