Lý Viên Kỳ theo Trình Hàn Nhất đến vương phủ của hắn dùng bữa, ban đầu Trình Hàn Nhất muốn y cùng hắn ngồi xe ngựa nhưng Lý Viên Kỳ kiên quyết bản thân sẽ cưỡi ngựa ở bên cạnh theo cùng, Trình Hàn Nhất rốt cuộc cũng không thể ép được y đành chấp thuận theo ý của y
Hai người đến vương phủ, Trình Hàn Nhât sai công công dẫn Lý Viên Kỳ đến chỗ của hắn, hắn có việc một lát nữa sẽ đến sau, Lý Viên Kỳ cũng chấp nhận đi theo thái giám trước
Trình Hàn Nhất đến thư phòng tìm ngọc bội mà bản thân muốn tặng cho Lý Viên Kỳ từ rất lâu, nhưng sau đó hắn không có cơ hội đến biên cương cho nên vẫn giữ lại đến bây giờ, mấy hôm trước hắn muốn đưa cho y nhưng y vốn dĩ tránh mặt, hôm nay hiếm khi có dịp hắn nhất định lôi kéo Lý Viên Kỳ với phía của hắn chứ không phải Trình Hàn Tuấn
Lý Viên Kỳ theo thái giám đi đến biệt viện sớm đã được chuẩn bị thức ăn, trên đường đi y gặp không ít thiếp thất của Trình Hàn Nhất, đương nhiên bọn họ nhìn y với ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng vẫn phải hành lễ vì người trước mặt như thế nào cũng là một tướng quân không thể thất lễ được
Lý Viên Kỳ không để tâm tiếp tục đi về phía trước, đến biệt viện thái giám mời y vào bên trong bảo y đợi một chút lát nữa vương gia sẽ đến
Lý Viên Kỳ quan sát biệt viện, có cảm giác thân thuộc vô cùng, biệt việt thiết kế không khác mấy so với lúc ở trong ngự hoa viên nhất là đình viện nhỏ giữa hồ nước làm y nhớ đến lúc nhỏ hai người bọn họ đưa y ngắm cá, hay đưa y đến đình viện trong ngự hoa viên ngồi chơi
Nghĩ đến đây Lý Viên Kỳ bất giác mỉm cười
Phía sau Trình Hàn Nhất từ từ bước đến, hắn ngẩn ngơ khi nhìn thấy nụ cười nhẹ của Lý Viên Kỳ, đã bao lâu hắn không thấy nụ cười này, trước mặt là thiếu niên ngày đêm mong ngóng nhưng lại không thể nắm trong tay được, Trình Hàn Nhất có chút đau lòng
Lý Viên Kỳ xoay người lại liền nhìn thấy Trình Hàn Nhất đang đứng nhìn mình y liền hành lễ, Trình Hàn Nhất lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của mình
“Không cần đa lễ như vậy, mau đứng lên”
Lý Viên Kỳ không nói gì sau đó đứng lên
Hai người cùng nhau ngồi vào bàn, Trình Hàn Nhất dựa theo ký ức mà chuẩn bị thức ăn, tất cả đều là món mà Lý Viên Kỳ thích ăn nhất nhưng hiện tại y không còn thích như trước nữa, nhìn một bàn đầy thức ăn Lý Viên Kỳ không biết nên nói như thế nào
Trình Hàn Nhất đương nhiên để ý sắc mặt của Lý Viên Kỳ hắn liền lên tiếng
“Không hợp khẩu vị ngươi sao, ta sai người đổi món khác”
Lý Viên Kỳ liền lắc đầu
“Tất cả đều hợp khẩu vị chỉ là ở biên cương thần quen ăn những món đơn giản, mấy món này thật sự nhìn có chút không ăn vào được”
Trình Hàn Nhất nghe vậy cũng im lặng, quả thật biên cương làm sao trù phú như kinh thành làm sao có sơn hào hải vị được, ở đó một nắm gạo một chén cháu đã may ra no bụng rồi, hắn biết những năm qua Lý Viên Kỳ ở biên cương sống không tốt cho nên mới chiêu đãi y một bàn yến tiệc nhưng có vẻ Lý Viên Kỳ không thích thì phải
Không khí giữa hai người cứ như vậy mà trôi qua đến khi Trình Hàn Nhất và Lý Viên Kỳ ăn xong, Trình Hàn Nhất sai người dọn dẹp xuống hết bên dưới
“Ngươi có muốn còn ta đi dạo một chút không”
“Cung kính không bằng tuân mệnh, mời điện hạ”
Lý Viên Kỳ nghiêng người mời Trình Hàn Nhất đi trước sau đó y nói bước theo sau, không khí giữa cả hai càng trầm