Trong triều Trình Minh Thạc nghe bẩm báo từ bá quan văn võ về việc Đông quốc muốn gây chiến với Thuận An quốc, đã tập hợp binh lực ở biên giới hai nước chuẩn bị tiến công
“Muôn tâu Hoàng thượng, thần nghĩ chúng ta mau chóng dẫn quân đến biên giới chuẩn bị nghênh chiến với Đông quốc, không để bọn chúng đánh chiếm Thuận An quốc được”
“Muôn tâu Hoàng thượng, Thượng thư đại nhân nói rất đúng, chúng ta không thể ngồi im đợi Đông quốc tân công được”
Trình Minh Thạc vẫn im lặng đưa mắt sang nhìn Hàn Mẫn, đám người dưới kia chắc chắn sẽ đề xuất để Lý Nguyên dẫn binh nhưng cũng có thể để xuất để Hàn Mẫn dẫn binh, đương nhiên Trình Minh Thạc sẽ không bao giờ để Hàn Mẫn dẫn binh nguy hiểm như vậy được mà Lý Nguyên hiện tại vì sự mất tích của Lý Viên Kỳ mà lo lắng không nguôi, dẫn binh sẽ bị phân tâm mất
Hàn Mẫn gật nhẹ đầu như hiểu ý mà Trình Minh Thạc đang muốn nói, y chủ động lên tiếng
“Vậy các vị ái khanh có chủ kiến gì trong việc này”
Bá quan văn võ nhìn nhau, bọn họ có chủ kiến nhưng vị kế bênh Nam hậu có cho bọn họ nói hay không thì bọn họ không biết, nhìn xem Hoàng thượng nhìn bọn họ như nói rằng dám để Nam hậu chinh chiến sa trường thì cái đầu bọn ngươi không cần giữ nữa
Nhìn như vậy thôi bọn họ một kẻ cũng không dám lên tiếng huống chi là nói ra chủ kiến chứ
“Các ái khanh không cần lo lắng Đông quốc nếu muốn tấn công chắc chắn sẽ không cho chúng ta biết được bọn chúng tấn công, bọn chúng là đang muốn bài mưu tính kế, Đông quốc và Thuận An quốc đã từng cùng nhau lập nên một khế, chỉ cần Thuận An quốc không tấn công trước, Đông quốc sẽ không được phép đánh chiếm Thuận An quốc”
Trình Minh Thạc nói, những chuyện Đông quốc làm chính là đang muốn cho Thuận An quốc gây chiến trước với bọn chúng đến lúc đó bọn chúng có thể thừa nước đục thả câu phá bỏ khế ước mà các đời Hoàng đế lập ra, chính vì vậy không được ngu ngốc mà dẫn binh, Đông quốc binh lực không thua kém Bình Thiên quốc mà Thuận An quốc còn không sợ Bình Thiên quốc thì làm sao sợ Đông quốc được, bọn họ không động Đông quốc đừng mong sẽ được như ý nguyện
Lý Nguyên ở bên dưới cũng có cùng suy nghĩ, nhiều năm canh giữ biên cương, không biết bao nhiêu trận chiến âm thầm diễn ra đã quá quen với những mưu kế hèn bẩn này, hắn không gấp dẫn binh đi đánh người như vậy, hơn nữa nhi tử của hắn nằm trong tay Đông quốc hắn không gấp, bá quan văn võ cớ sao lại gấp đến như vậy
Trình Hàn Tuấn nhìn Trình Hàn Nhất bằng ánh mắt đầy khó chịu, hắn đang nghi ngờ Trình Hàn Nhất liên quan đến Đông quốc, có thể cấu kết với Đông quốc, nếu không tại sao trùng hợp mang Lý Viên Kỳ đi ngay trong lúc này để đổ mọi tội lỗi lên đầu Đông quốc cơ chứ
Trình Hàn Nhất đương nhiên nhận ra ánh mắt của Trình Hàn Tuấn nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đặt an nguy quốc gia lên trên tình cảm được, hắn tự có suy tính của bản thân mình
Sau khi bãi triều, Trình Hàn Tuấn liền nhanh chóng đến chỗ Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ đã tỉnh lại, y nhìn thấy Trình Hàn Tuấn liền có chút sợ hãi, chỉ cần nhìn khuôn mặt kia y lại nhớ đến Trình Hàn Nhất, y yêu bọn họ nhưng không phải như thế này, y không muốn mọi chuyện sẽ như thế này
“Kỳ nhi ta không đến, ta không đến gần, đừng sợc nhìn ta có được không”
Trình Hàn Tuấn nhận ra Lý Viên Kỳ sợ hãi, hắn dừng lại không dám bước đến
Lý Viên Kỳ vẫn không nhìn Trình Hàn Tuấn, Trình Hàn Tuấn bất lực