Tiêu Kì Hàn bế cậu ra khỏi cung.
Ninh Nguyên Hầu phủ hoàn toàn im lặng, tiểu tư hầu hạ tối qua đang co ro dưới hành lang chợp mắt.
Tiêu Kì Hàn ôm Thẩm Tinh Phong trên tay bước vào phòng, thị vệ Minh Lan ở trong phòng buông thõng hai tay xuống, nhìn thấy chủ tử của mình ôm theo một người đang hấp hối quay trở về, lông mày của hắn ta nhíu chặt lại.
"Minh Lan, đến Đông Dược Đường mời Tề đại phu qua dây.
"
Tiêu Kì Hàn cẩn thận đặt Thẩm Tinh Phong lên nhuyễn tháp mềm mại của mình.
Minh Lan do dự, "Chủ tử, giờ vẫn còn sớm, ta sợ Tề lão tiên sinh vẫn còn đang nghỉ ngơi, không bằng đến mời đồ đệ của ông ấy!.
"
"Không được, nhất định phải mời Tề lão tiên sinh qua đây, ta không tin tưởng vào y thuật của người khác.
"
Tiêu Kì Hàn nhìn vết thương trên vai Thẩm Tinh Phong không ngừng rỉ máu, vết máu khô đọng lại thành một vệt đen chói mắt, khiến tim hắn như thắt lại.
Phải đau đớn biết bao a, Tinh Phong.
Minh Lan nhận mệnh rời đi.
Một lúc sau đưa đến một đại phu tuổi đã qua sáu mươi.
"Tề đại phu, thỉnh ngài bằng mọi giá hãy cứu sống cậu ấy.
"
Tề đại phu bước tới, liếc mắt nhìn người đang nằm trên nhuyễn tháp, cơn buồn ngủ liền tiêu tan ngay lập tức.
Ông sờ sờ cổ tay Thẩm Tinh Phong, hai ngón tay ấn nhẹ xuống bắt mạch, lạnh lùng nói: "Không sống được nữa rồi, sớm chuẩn bị tang lễ đi thôi,! "
Tiêu Kì Hàn khí huyết trào dâng, suýt chút nữa thì phun ra máu, vừa cả kinh vừa sợ hãi: "Tiên sinh!"
"Ngài kêu ta cũng vô dụng thôi.
" Tề đại phu tính khí không tốt: "Bị tra tấn đến mức độ như thế này, ngài bảo ta làm sao mà cứu được?! A? Ngài nghĩ ta là Hoa Đà tái thế sao?"
Tiêu Kì Hàn im lặng nghiến chặt răng.
Một lúc sau, hắn ta đột nhiên từ bên giường đứng dậy, "ba" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tề đại phu.
"Hầu gia! " Minh Lan kinh ngạc nhìn Tiêu Kì Hàn đang quỳ dưới đất.
Tề đại phu thở dài, trở lại trước bàn, trải tờ giấy ra "xoẹt xoẹt" viết xuống một đơn thuốc.
"Đi lấy thuốc đi, nhất định phải đút hết thuốc cho hắn.
Nếu như thang thuốc này cũng không có tác dụng, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi hắn.
"
Nửa đêm gà gáy, Tề đại phu cũng không muốn ở lại lâu, chờ người đi lấy thuốc liền vội vàng rời đi, Tiêu Kì Hàn từ dưới đất đứng lên, cầm lấy đơn thuốc, sau đó liếc mắt sang Minh Lan phân phó: "Mau đi lấy thuốc.
"
Minh Lan cúi đầu: "Rõ.
"
Minh Lan cầm lấy đơn thuốc đi đến dược phòng lấy thuốc về, một cái bóng đen nhanh chóng "xẹt" qua trên đầu hắn.
Người bình thường có thể không nhận ra được, nhưng đối với ảnh vệ Hoàng gia như Minh Lan mà nói, phát hiện ra người này không khó.
Minh Lan dừng bước, ngước lên vầng trăng sáng đang treo trên bầu trời, nói: "Thập Tứ, ngươi còn chưa bước ra à?"
Nói xong, một người từ trên hành lang nhảy xuống, quả nhiên là Cố Thập Tứ.
Trên môi hắn treo nụ cười nhẹ: "Minh Lan, muộn thế này mà ngươi còn đi đâu?"
Minh Lan chế nhạo: "Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng, thân là ảnh vệ của lục Hoàng tử lại tự ý rời khỏi vị trí của mình, có được coi là thất trách hay không.
"
"Không nghĩ tới ngươi rời Ảnh vệ ti nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ những lời này trên môi của mình, thật là vô vị.
" Cố Thập Tứ nhảy lên một cái cây, uể oải mà ngồi xuống, cúi thấp đầu nhìn Minh Lan: "Chủ tử ngươi đem một tên nô tài hầu hạ Hoàng tử đi, ta đặc biệt đến đây nhìn một chút, không được sao?"
Hắn liếc nhìn thuốc trong tay Minh Lan, bật cười hai tiếng: "Đại nhân Minh Lan người đứng đầu trong Tứ đại ảnh vệ lại đi lấy thuốc cho một tên nô tài!.
Chủ tử ngươi thực sự là rất quý trọng hắn, trong mắt ngài ấy, vì hắn mà chấp nhận rủi ro, còn ngươi chỉ tính là cái rắm ấy.
"
Minh Lan đột nhiên nắm chặt lấy túi thuốc, lạnh lùng nói: "Cút.
"
Cố Thập Tứ mím môi, vuỗi vuỗi tay, nhẹ nhàng bay lên trên mái nhà.
"Thập Tứ.
" Minh Lan ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Giúp ta làm một việc.
"
Cố Thập Tứ chạm vào thanh kiếm của mình, đột nhiên nhớ tới vết máu của Thẩm Tinh Phong bắn lên đó, mỉm cười: "Ta biết rồi.
"
! ! ! ! !.
.
Thẩm Tinh Phong không thể uống thuốc.
Tiêu Kì Hàn bóp miệng cậu ra, đút vào bao nhiêu thuốc, Thẩm Tinh Phong nôn ra toàn bộ.
Tiêu Kì Hàn gấp gáp mà ném cái bát xuống đất: "Đi nấu bát khác!"
Minh Lan nhặt lên cái bát vỡ lặng lẽ đi ra ngoài.
Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng bế Thẩm Tinh Phong lên, vết thương trên vai cậu đã ngừng chảy máu, nhưng cơ thể vẫn lạnh như băng, răng của Tiêu Kì Hàn sợ hãi đến phát run, hắn cúi xuống hôn nhe lên lông mày của Thẩm Tinh Phong.
Cẩn thận từng li từng tí, từng chút từng chút một hôn xuống.
"Không uống thuốc