Trong con hẻm dài của phố Tam Nguyên, có một tòa phủ đệ lớn.
Đây là nhà của Thẩm Hành Chi, vị Tướng quân tiền triều vĩ đại bảo vệ đất nước.
Sau khi Thẩm gia không còn, tòa phủ đệ được mang đi bán đấu giá, sau đó được một người bán trà họ Vương mua lại.
Thân hình gầy gò ốm yếu của Thẩm Tinh Phong được bọc lại trong bộ y phục rộng thùng thình, gió lạnh thổi qua như có thể thổi bay cậu đi bất cứ lúc nào.
Cậu đứng trước cửa lớn phủ đệ, ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo trên cao.
Mắt không tự chủ được mà đỏ lên, nhìn chằm chằm dòng chữ "Vương phủ" trên tấm ván bằng gỗ đàn hương, trong ngực hơi đau nhói.
Đây là nhà của cậu a.
Là nơi cậu cùng phụ thân luyện kiếm, làm nũng với mẫu thân!.
ngôi nhà mà cậu đã sống mười mấy năm.
Tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Hai con sư tử đá ở cửa lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm như thể chúng đang chờ đợi một đứa trẻ bị thất lạc quá lâu rồi, cuối cùng cũng đã trở về nhà.
Cánh cửa sơn màu đỏ được mở, một người phụ nữ giàu sang phú quý từ bên trong bước ra.
Bà mỉm cười với Thẩm Tinh Phong, gật đầu nhẹ nhàng nở nụ cười ấm áp sau đó cất tiếng gọi: "Tinh nhi.
"
Tim Thẩm Tinh Phong đập thình thịch, hai mắt như đông cứng lại, vừa đột ngột lại vừa tủi thân.
"Nương!.
"
Cậu bước về phía người phụ nữ kia một bước, nhưng đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy tới từ phía sau cậu.
"Nương!"
Đó là một đứa trẻ khoảng mười tuổi lao đến nhà vào vòng tay của người phụ nữ.
Trên mặt bà toàn là ý cười, vuốt vuốt gương mặt đứa trẻ kia: "Tinh nhi lại đi đâu nghịch ngợm đó? Xem trên đầu con toàn là mồ hôi này!.
.
"
"Nương, con đói rồi!"
"Hôm nay mẫu thân tự tay làm món ngỗng quay đó.
" Người phụ nữ dẫn đứa trẻ vào trong phủ.
"Bịch" một tiếng, hai cánh cửa sơn đỏ đóng lại ngay trước mắt Thẩm Tinh Phong.
Nước mắt Thẩm Tinh Phong không nhịn được mà lăn dài xuống hai má.
Ba năm trước, cậu lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ nắm chặt thanh kiếm của mình ra khỏi cửa, như một chú chim sẻ, lúc nào cũng hồ hồ nháo nháo cùng với Tiêu Kì Hàn.
Đến khi trời tối, mẫu thân cùng đại tỷ cũng ở trước cửa đợi cậu quay trở về.
Hiện tại!.
.
"Hết rồi, tất cả đều chấm hết rồi.
"
Chân Thẩm Tinh Phong không tự chủ được mà tiến về phía trước, cậu muốn đến gần hơn một chút.
Gia đinh trước cửa trông thấy Thẩm Tinh Phong, lông mày nhăn lại, từ trên bậc thềm bước xuống, "Ngươi là ai? Cút cút cút! Nơi này là chỗ ngươi có thể đến sao?"
Nói xong liền xô ngã Thẩm Tinh Phong.
Cố Thập Tứ cau mày kéo Thẩm Tinh Phong từ dưới mặt đất lên, sau đó hung hăng mắng tên gia đinh kia: "Ngươi làm cái gì vậy, cũng đâu có vào trong phủ nhà ngươi, hung dữ cái gì chứ, con đường này viết tên nhà ngươi sao?"
Tên gia đinh thấy Cố Thập Tứ tuổi còn nhỏ, giơ tay lên định đánh hắn một cái.
Ánh mắt Cố Thập Tứ liền lạnh đi, đuôi mắt hiện lên ba phần sát khí.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, thanh kiếm nhanh chóng rời khỏi vỏ như xé gió đặt trên cổ tên gia đinh kia.
Tên gia đinh sợ hãi tới nỗi khuôn mặt trắng bệch, hai tay không tự chủ được mà giơ lên.
Cố Thập Tứ lúc này trông như một sát thủ thực sự, lạnh lùng phun ra một từ, "Cút.
"
Tên gia đinh sợ tới mức suýt tiểu ra quần, vội vàng chạy về trước cửa phủ.
Cố Thập Tứ thu lại kiếm.
Hắn phủi phủi bụi cho Thẩm Tinh Phong, một bộ dáng cười khúc khích: "Không sao đó chứ? Sao trông ngươi lại yếu ớt như vậy, người ta vừa đẩy nhẹ một cái liền ngã rồi, giống hệt Tiểu Nguyên cô nương hầu hạ bên người Hoàng hậu.
"
Thẩm Tinh Phong trợn tròn mắt lên trừng hắn, "Ngươi mới là tiểu cô nương.
"
"Ta biết dùng kiếm!"
Thẩm Tinh Phong hắng giọng, "Ai mà chưa từng biết dùng?"
Cậu nói xong liền quay đầu rời đi.
Cố Thập Tứ quay đầu lại nhìn tòa phủ đệ đầy khí thế kia, sau đó đi vài bước liền đuổi kịp cậu: "Không vào trong nhìn một chút sao?"
Mắt Thẩm Tinh Phong tối lại, "Đó không phải nhà của ta nữa rồi.
"
"Thiên hạ này chẳng có chỗ nào mà Cố Thập Tứ ta không vào được cả.
"
Cố Thập Tứ nói xong liền trực tiếp kéo Thẩm Tinh Phong, sử dụng khinh công, nhẹ nhàng bay lên trên nóc nhà, sau đó mang theo Thẩm Tinh Phong tiến vào bên trong phủ đệ.
Ban đêm, viện tử mà họ hạ xuống một người đều không có.
Thập phần yên tĩnh.
Thẩm Tinh Phong đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó đột nhiên chỉ tay về một hướng: "Ngươi xem.
"
Xem cái gì?
Cố Thập Tứ nhìn sang, chỉ trông thấy một chòi nghỉ mát giữa hồ.
Thẩm Tinh Phong hoài niệm nở nụ cười thích thú: "Trước kia ta rất thích đọc sách trong cái chòi đó, Tiêu Kì Hàn sẽ ngủ ở bên cạnh.
"
"Hắn không thích đọc sách sao?" Cố Thập Tứ có chút kinh ngạc: "Mọi người đều nói Hầu gia là một nhân tài.
"
"Không phải là tài! " Thẩm Tinh Phong cau mày: "Tài của hắn đều là do ta dạy.
"
"Ngươi cũng dạy hắn viết thơ sao?"
"Ừm, "Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong/ Họa lâu tây bạn quế phường đông.
" Thẩm Tinh Phong kiêu ngạo khịt mũi một tiếng, "Đây là bài thơ đầu tiên mà ta dạy cho hắn.
"
Cố Thập