Nhà lao nha môn ở kinh thành vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Tiêu Kì Hàn đi qua dãy hành lang sâu thẳm, làn khí mát lạnh không rõ tràn vào trong y phục hắn.
Đèn lồng treo hai bên bị gió lạnh thổi đến đung đưa.
Quản ngục dừng lại, kính cẩn cúi đầu, "Hầu gia, chính là ở đây.
"
Đôi mắt Tiêu Kì Hàn vội vã nhìn vào bên trong, chỉ trông thấy Thẩm Tinh Phong nằm bất động trên đống cỏ dưới sàn nhà bẩn thỉu.
"Mở cửa.
"
Thanh âm Tiêu Kì Hàn run run.
Tên quản ngục lấy ra một chùm chìa khóa lớn sau lưng sau đó mở cửa ra cho Tiêu Kì Hàn.
Tiêu Kì Hàn vội vàng bước vào, bước đến bên cạnh Thẩm Tinh Phong, cẩn thận đỡ lấy vai cậu, bế cậu từ dưới mặt đất lên.
Sắc mặt Thẩm Tinh Phong đỏ bất thường.
Đôi môi khô khốc, rỉ rỉ ra chút máu, có lẽ là do lúc bị đánh đau quá nên tự cắn.
Tiêu Kì Hàn đặt tay lên trán cậu, nhiệt độ bỏng rát khiến trái tim hắn cũng co thắt theo.
Hắn quay đầu nói với tên quản ngục, "Người này bổn Hầu sẽ mang đi.
"
Nói xong liền rút ngọc bội ở lưng mình ném qua cho tên quản ngục kia.
Ánh mắt tên quản ngục sáng lên, vội vàng nắm lấy miếng ngọc bội kia cất vào trong áo sau đó lặng lẽ rời đi.
Động tác Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng nâng niu ôm lấy Thẩm Tinh Phong.
Hắn không quay trở lại viện tử kia nữa.
Tình trạng Thẩm Tinh Phong không mấy khả quan, toàn thân như một cái bếp lò lớn, tay ôm chặt lấy Ngự Tâm, trong miệng lẩm bẩm không biết là đang nói gì.
Tiêu Kì Hàn ôm cậu trở về Hầu phủ.
! ! !.
.
Vào đến phòng, hắn đặt Thẩm Tinh Phong lên trên giường, sợ đụng phải vết thương của cậu nên hắn chỉ đành để cậu nằm sấp lại.
"Minh Lan, đi mời Tề đại phu tới đây cho ta.
" Tiêu Kì Hàn đi ra trước cửa, sắc mặt âm u lạnh lùng, "Những người khác, bất luận là ai, cũng không gặp.
"
Minh Lan cúi đầu, "Vâng.
"
Tề đại phu lần nữa bị đưa đến Hầu phủ, tình huống cũng y như lần trước, chỉ nhìn một cái liền xua xua tay: "Không được rồi, mau chuẩn bị hậu sự đi.
"
Tiêu Kì Hàn tức giận nói: "Lão Tề, ngài đừng nói đùa.
"
Tề đại phu nhướng mày, ngồi trên ghế không để ý đến sắc mặt của Tiêu Kì Hàn.
"Lần trước ta đã không muốn cứu cậu ta rồi! Nhưng ngài thì sao, một mực quỳ xuống cầu xin ta! Lúc đó ta mới nhặt về cho cậu ta một mạng, chưa đầy một năm, người lại biến thành như vậy rồi!"
Tề đại phu nở nụ cười mỉa mai: "Nếu như không muốn để cho cậu ta chịu khổ thì ngài nên giải thoát cho cậu ta đi, cần gì phải để người chịu đau đến chết đi sống lại rồi lại hao tâm tổn sức cứu về a? Nếu như vậy, trong lòng ta cũng thấy tiếc những loại thảo dược của ta!"
Tiêu Kì Hàn cúi đầu, ngồi ở bên giường nắm chặt lấy tay Thẩm Tinh Phong, bị Tề đại phu mắng cũng không nói lời nào.
Cơ thể Thẩm Tinh Phong nóng đến khủng khiếp.
Tề đại phu tức giận đủ rồi mới đứng dậy đi về phía Tiêu Kì Hàn, thái độ không nhẫn nại đẩy hắn ra một bên, "Tránh ra tránh ra, đừng có làm chậm trễ việc của ta!"
Tiêu Kì Hàn bị đẩy ra khỏi phòng.
Vị phu nhân Tả Dịu An mới vào phủ được hơn một tháng từ từ bước vào cửa viện với những nha hoàn vây quanh.
Bây giờ nàng đang mang thai, thân thể có biết bao nhiêu là cao quý.
Phủ Thừa tướng đưa đến vài nha đầu lanh lợi phục vụ nàng, Tiêu Kì Hàn cũng để một thị vệ đi theo tùy lúc bảo vệ.
Tả Dịu An nắm tay nha đầu tên Hạ Khê từ từ bước vào.
Minh Lan bên dưới cửa sổ vội vã bước tới sau đó quỳ xuống: "Tham kiến phu nhân.
"
Giọng nói Tả Dịu An nhẹ nhàng ấm áp, dù đã kết hôn và mang thai nhưng nàng cũng chỉ mới mười tám tuổi, tư thái vẫn trông giống như một tiểu nữ tử.
"Minh thị vệ, phu quân ta đã hồi phủ chưa?"
Thanh âm Minh Lan kính cẩn, "Vâng, Hầu gia đã về rồi ạ.
"
"Ta nghe gia đinh ngoài cửa nói, phu quân cho người tới mời Tề đại phu, phu quân bị thương sao?"
Minh Lan im lặng trong chốc lát sau đó đáp, "Chỉ là thân thể có chút không thoải mái mà thôi ạ.
"
Trên mặt Tả Dịu An hiện lên chút lo lắng, nâng váy lên bước vào bên trong, "Vậy ta đi xem xem phu quân thế nào.
"
Minh Lan đột nhiên chặn trước mặt nàng: "Xin thứ lỗi, phu nhân.
Thân thể Hầu gia không khỏe, ngài ấy phân phó thuộc hạ không để ai bước vào bên trong quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi.
"
Tả Dịu An sửng sốt một chút, trên mặt lại không có vẻ gì là không hài lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu, "Nếu đã như vậy, thì cứ để cho phu quân nghỉ ngơi đi.
Hạ Khê, một lúc nữa ngươi đưa canh củ sen hầm ta tự tay làm qua đây cho phu quân.
"
Sau đó liền đưa đám nha hoàn rời đi.
Bên trong phòng.
Thẩm Tinh Phong đã uống xong thuốc.
Tề đại phu vừa đứng dậy, Tiêu Kì Hàn liền vội vàng chạy qua xem, tay đặt trên trán cậu sờ sờ, cau mày: "Vẫn còn sốt rất cao.
"
Tề đại phu hừ lạnh: "Thuốc của ta cũng không phải thuốc tiên,