Người tới tự xưng Mã Tam, là người đứng đầu “Đội tuần tra”, hắn nói với Đỗ Từ “Đội tuần tra” trên thực tế là một tổ chức dân gian lập ra để bảo vệ núi Chương, bởi vì núi này rất quan trọng, nhân dân quanh vùng đều phải dựa vào nó để sinh sống, thế nên bọn họ đã thay phiên nhau lên núi trấn thủ, phòng ngừa hỏa hoạn thiên tai, nghe ra cũng rất hợp lí.
Đỗ Từ hỏi “Vậy sao ngươi lại nhận ra bản vương?”
Mã Tam đáp “Hồi ở trong thành, tiểu nhân từng được thấy qua tư thế oai hùng của Tiểu Vương gia, cho nên tự nhiên sẽ nhận ra.”
“Thấy qua bản vương? Nhưng bản vương đã ra ngoài Vương thành bao giờ đâu?”
“Người người đều biết Vương gia được Bệ hạ yêu thương, có họa sĩ vì thế mà vẽ tranh về Vương gia, tiểu nhân may mắn được nhìn thấy, từ đó nhớ mãi không quên.”
Đỗ Từ gật đầu, đắc ý “Cái mắt chó này của ngươi cũng không đến nỗi tệ.”
Mã Tam lập tức quỳ xuống hành lễ, lại mời Đỗ Từ vào sơn trại uống chén trà, có chuyện gì thì phân phó cho bọn họ đi làm.
Đỗ Từ cũng thoải mái đồng ý, được người vây quanh dẫn vào chính điện. Lại nói đám thổ phỉ này cũng ra dáng lắm, hang ổ mà còn phân thành tứ điện trước sau trái phải, trong đó chính điện chính là sảnh trước dùng để hội họp, ở đây bày rất nhiều đồ vật khí thế ngất trời, vừa nhìn liền biết xa xỉ.
Sơn trại bình thường không thể có cảnh tượng như thế này được!
Đỗ Từ âm thầm quan sát, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhìn rất ngây ngô đáng yêu.
Mã Tam lại đi mời Đại đương gia và Nhị đương gia. Hai người kia đi tới hành lễ với Đỗ Từ rồi xin xem sáo nhỏ, Đỗ Từ thấy vậy cũng không hỏi nhiều, giả bộ khoe khoang lôi đồ ra cho họ nhìn.
Đại đương gia họ Dương, Nhị đương gia là đường đệ của hắn, cũng họ Dương, bọn họ phân biệt được gọi là Dương Đại và Dương Nhị.
Dương Đại thân hình thô kệch, lưng hùm vai gấu, so với hai người dưới quyền Thích Nam Kha là Từ phó tướng và Chu phó tướng còn cường tráng rắn chắc hơn, như một ngọn núi vậy, cảm giác như hắn chỉ cần ngồi xuống là cái ghế sẽ sụp bất cứ lúc nào.
Đỗ Từ được người dẫn tới ghế chủ vị, dưới mông lót một lớp da hổ ấm áp, phía sau dùng da hổ và lông chồng trang trí. Cái ghế này cũng rất rộng, nằm ba người như Đỗ Từ cũng vừa.
Đỗ Từ vung vẩy chân, đảo mắt nhìn xung quanh. Dương Đại xem xong sáo nhỏ, nhìn y hỏi “Tiểu Vương gia, cây sáo này, ngài mang từ Thục Thế đến sao?”
Đỗ Từ đáp “Tất nhiên.”
Dương Đại “Tiểu nhân nghe nói, cây sáo này làm từ một loại ngọc thạch, trên đời chỉ có 3 cây là có vân ngọc giống nhau như đúc, lúc thổi âm thanh ngân dài uyển chuyển, như Phượng Hoàng đang hót, có phải thật không?”
Đỗ Từ híp mắt cười “Ta không biết thổi.”
Dương Đại “…”
Dương Nhị ho khan một tiếng, nói “Tiểu Vương gia đã nhìn thấy những cái khác chưa?”
Đỗ Từ “Tất nhiên là rồi.”
Dương Nhị lập tức ưỡn thẳng lưng, nghe Tiểu Vương gia chậm rãi nói “Một cái ở chỗ Đại ca ta, một cái ở chỗ Tam ca ta. Ba cây sáo này là do Phụ vương ban thưởng cho ba chúng ta, chính là ba đứa con mà người yêu thương nhất. Năm đó cũng vì chuyện này mà khiến rất nhiều huynh đệ khác không vui.”
Tiểu Vương gia than ngắn thở dài vuốt ve cây sáo “Thật đúng là hồng nhan họa thủy mà.”
Thổ phỉ “???”
Dương Đại Dương Nhị lại qua lại khách sáo vài câu, nhưng không moi thêm được bất kì thông tin nào nữa, chỉ đành mời Tiểu Vương gia vào phòng trong nói tiếp.
Tiểu Vương gia ngay lập tức cảnh giác hỏi “Phòng trong nào? Không được đâu! Ta là người đã có hôn ước, ta phải giữ mình trong sạch!”
Thổ phỉ “…”
Dương Đại lúng túng “Tiểu Vương gia có hôn ước rồi ư?”
Dương Nhị giống như nhớ ra gì đó, vỗ đầu nói “Đúng rồi, Mã Tam vừa nói, Tiểu Vương gia đang đi tìm phu quân. Xin Vương gia nói cho bọn tiểu nhân biết đặc điểm hình dáng của người kia để tiểu nhân cho người đi tìm.”
Đỗ Từ cười “Hoàng đế Đại Thịnh hạ chỉ, lệnh cho Thích Nam Kha, cũng chính là Viễn chinh Tướng quân thành thân với ta.”
Tin tức này hiện nay vẫn còn là bí mật, đám người Dương Đại tự nhiên không biết, nghe xong thì không khỏi sửng sốt. Tiểu Vương gia nói tiếp “Nam nhân của ta đang trên đường quay về, ta không đợi được muốn gặp hắn nên giờ mới bị lạc đường như thế này.”
Dương Đại và Dương Nhị liếc nhau, Dương Nhị liền ghé tới gần Đỗ Từ, thì thầm như một tên trộm “Vương gia, tiểu nhân có chuyện muốn trao đổi với Vương gia, có lẽ đối với Vương gia cũng là một chuyện tốt.”
Đỗ Từ nhướn mày “Ồ?”
Dương Nhị “Mời Vương gia vào phòng trong!”
Thích Nam Kha rất nhanh đã dò xét xong cả ngọn núi, phát hiện rất nhiều đầu mối và vết tích khả nghi. Hắn dự định xuống núi liền viết thư gửi ngay về Vương thành. Lúc này điều binh có lẽ đã không kịp, quan lại trong thành lại bao che lẫn nhau, như vậy chỉ tổ đánh rắn động cỏ, cho nên hắn muốn dẫn người đến xử cái núi này trước.
Sau khi rời khỏi sơn trại, Thích Nam Kha quay lại chỗ cũ, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được Tiểu Vương gia, thậm chí ôm suy nghĩ đối phương có lẽ đã tự mình rời đi trước, hắn còn vòng hết một vòng trên con đường xuống núi nhưng vẫn không thấy người. Cuối cùng, Thích Nam Kha nhìn về phía sơn trại. Tuy rằng rất khó tin, nhưng đó cũng là điều duy nhất có thể xảy ra lúc này.
Thích Nam Kha không nghe thấy tiếng ồn trong sơn trại, điều này chứng tỏ Đỗ Từ không phải bị bắt mà là tự mình đi vào? Nhưng y vào kiểu gì? Thích Nam Kha không hiểu, cũng như không hiểu vì sao người kia có thể chạy được ra khỏi Vương thành?
Thích Nam Kha chỉ đành lần nữa lẻn vào sơn trại, lần này hắn nghe được một nhóm thổ phỉ đang ngồi túm tụm bàn tán Tiểu Vương gia đẹp như thế nào, cứ y như một cô gái, thậm chí còn hơn cả một cô gái!
Thích Nam Kha nghe mà nổi lên sát tâm, chỉ muốn một phát bóp chết tên nhóc trong lời bọn chúng, thế nhưng hắn phải tìm được người trước đã.
Lúc lẻn vào tới sảnh trong, Thích Nam Kha nghe như có tiếng Đỗ Từ,