Trên con đường nhỏ vắng vẻ, màn đêm có chút lạnh, Đỗ Từ mặt không đổi sắc hừ hừ ngâm nga.
Khúc ngâm sứt sứt sẹo sẹo, khi thì quên lời, khi thì sai nhạc.
Thích Nam Kha “…”
Thích Nam Kha kéo nhẹ dây cương, con ngựa lông vàng đốm trắng liền nhanh ý đứng lại, hai cái tai giật giật, nghiêng đầu thở phì một tiếng, giống như đang cười nhạo cái sự dốt nhạc của Tiểu Vương gia.
Thích Nam Kha “Ngươi tới kĩ viện?”
“Đừng nói khó nghe thế chứ!” Đỗ Từ phản bác “Gọi Túy Phong lâu.”
Thích Nam Kha ừm một tiếng “Nhưng nếu ta nhớ không nhầm thì đó là kĩ viện?”
Đỗ Từ “…”
Đỗ Từ níu bờm ngựa, lầm bầm “Chưa xong nữa hả trời.”
“Sao lại tới đó? Với cả, Vu Tướng công là ai?”
Đỗ Từ bĩu môi “Bạn.”
“Ngươi làm bạn với Tướng công?”
Nam kĩ trong Túy Phong lâu đều được người bên ngoài gọi là Tướng công, bọn họ có người nam giả nữ, cài trâm đeo vòng, tóc dài chấm eo, áo mỏng sa y, so ra còn mỹ miều xinh đẹp hơn cả nữ nhân; có người lại thanh tú xuất sắc chẳng khác nào thư sinh, cầm kì thi họa không gì không biết, lúc cười rộ lên thì tươi sáng giống hệt trăng rằm, khiến người thư thái.
Vu Tướng công tên thật là Vu Toàn, còn tên dùng trong Túy Phong lâu thì lại là Vu Tiểu Nhu. Đỗ Từ quen hắn là do tên này thuộc loại ăn chơi trác táng, thông dâm cả nam lẫn nữ. Vu Tướng công rất nổi tiếng ở Túy Phong lâu. Hắn không chỉ tinh thông thơ từ ca phú, cầm kì thi họa mà kĩ năng trên giường cũng là mười phần đáng nói, khách tới tìm hắn nhiều vô số kể.
Lại nói, khách của hắn phần lớn đều là mặt dưới, bởi vì Vu Tướng công tuy tên “nhu” nhưng tướng mạo lại không hề “nhu” tí nào mà thuộc loại vừa tươi sáng vừa tuấn mĩ, giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác phiến tình, nhất là khi hắn chăm chú nhìn ai, kẻ đó liền tin hắn là thật lòng thật dạ yêu thích mình.
Thủ đoạn như vậy, nam nhân bình thường đâu thể làm được? Cho nên, Đỗ Từ làm bạn với Vu Tướng công, thực chất là muốn học vài chiêu để dùng trên người Thích Nam Kha!
Đáng tiếc, y học ra một thân bản lĩnh nhưng giờ lại không có đất dụng võ!
Đỗ Từ nghĩ nghĩ liền bi thương ngập tràn.
“Nam kĩ thì đã sao? Người ta lại chẳng trộm chẳng cướp, cũng vất vả khổ cực kiếm ăn bằng chính năng lực của mình cơ mà?” Đỗ Từ trong lòng không vui, lúc nói ra khó tránh mang theo sự giận dữ “Lẽ nào chỉ có người Quốc công phủ các ngươi mới là người thôi sao?”
Trước mặt Dương Đại Dương Nhị, bộ dạng Đỗ Từ ngọng nghịu nói tiếng Đại Thịnh còn có vài phần khí thế Vương gia, chứ lúc này, y vừa quay lại dùng tiếng Thục Thế, bộ dạng đã nháy mắt biến thành kiểu chanh chua ăn không nói có.
Đỗ Từ lúc lắc đầu “Ta nói ngươi nghe, ngươi đừng có mà khinh thường người ta nhé, người ta là người đã nhìn thấu lòng người ấm lạnh trên đời rồi đấy, đối nhân xử thế gì đó cũng rất là hiểu biết, khả năng nhìn nhận sự việc có khi còn thấu đáo hơn các ngươi nhiều. Thế mới gọi là thông tuệ chứ!”
Khóe miệng Thích Nam Kha giật giật “Ta không có ý đó.”
“Vậy ngươi có ý gì?”
“Ta không khinh thường ai cả, chỉ là ngươi…” Thích Nam Kha cảm thấy lời này nói ra có chút ngượng ngùng, cho nên ngập ngừng mãi mới biểu đạt được trọn vẹn cả câu “Ngươi đường đường là Vương gia, đến những chỗ đó bị ai nhìn thấy thì không hay. Huống hồ, ngươi còn…” Ngươi còn là người đã có hôn ước!
Thích Nam Kha nhìn bộ dạng vô tư của Đỗ Từ, trong lòng không khỏi buồn bực “Ít ngày nữa thánh chỉ sẽ được ban bố, khi đó ta và ngươi đã là người có hôn ước, vậy mà ngươi vẫn tới Túy Phong lâu chơi đùa mua vui cùng Tướng công? Còn ra cái thể thống gì nữa?”
Đỗ Từ lầm bầm “Ta với hắn là chị em tốt.”
Thích Nam Kha “…”
Đỗ Từ nghĩ nghĩ lại thấy giận, vặn vẹo quay ngược lại trách cứ Thích Nam Kha “Đường đường một Đại Tướng quân, vậy mà ngươi dám mặt không đỏ tim không loạn nói dối! Thanh Quân cái gì chứ? Bán cá cái gì chứ? Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Tên tự của ngươi rõ ràng là Tử Phụng!”
Thích Nam Kha “Thanh Quân quả thật là tên tự của tổ tiên nhà họ Thích, lúc đầu ta không tiện giải thích với Vương gia, cho nên mới mượn dùng tạm, cũng không tính là lừa dối gì.”
“Như thế mà còn không tính là lừa?!”
“Nhà họ Thích ta vốn gốc là người ở huyện Hạnh Hoa, ngoài thành Ngũ Sắc, thuở xưa lập nghiệp từ nghề bán cá. Sau đó, trong nhà may mắn sinh được một người trí tuệ hơn người, chính là lão tổ Thanh Quân của ta. Lão tổ ra ngoài theo người học cách đóng tàu, ra khơi đánh bắt, rồi nhờ dùng thuyền đi khắp nơi buôn hải sản mà có được kiến thức rộng rãi. Đợi khi có tiền, lão tổ cho người sửa sang lại học đường ở quê nhà, tạo điều kiện phát triển cho con cháu. Tiếp đến, chắt trai của lão tổ, cũng chính là ông nội ta, có duyên cùng Tuệ Vương đánh tan bạo quân, đến khi Tuệ Vương kế vị, ngài liền gả Sùng Linh Công chúa cho ông của ta, phong người làm Quốc công, đời đời kế vị, từ đó, nhà họ Thích mới coi như là đổi vận.”
Đỗ Từ không biết những chuyện này, nghe thế thì sửng sốt “Hóa ra là vậy à.”
“Nhà họ Thích sau khi được phong tước mới qua có ba đời, trong đó tước vị mới được truyền có hai đời, vậy mà thật không ngờ, Bệ hạ chưa gì đã nóng lòng muốn diệt trừ nhà ta để phòng ngừa hậu họa.” Thích Nam Kha nhìn bóng đêm phía trước, sắc mặt dần dần lạnh lẽo.
Đỗ Từ nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót. Không nói những thứ khác, nhà họ Thích cũng đã ba đời là công thần, gia tộc không ai là không tài giỏi mạnh mẽ, Thích Nam Kha thân là con trưởng, không cần thi đỗ công danh cũng có thể thừa kế tước vị, thế nhưng hắn vẫn nuôi dưỡng cốt khí từ khi còn nhỏ, đến năm mười sáu tuổi thì thi đỗ Trạng Nguyên, mười bảy tuổi xin ra chiến trường, mười chín tuổi trấn thủ biên quan, tất cả những thứ này đều là do hắn tự mình giành lấy.
Đỗ Từ nghĩ lại cảnh anh em nhà mình tự đấu đá lẫn nhau, không khỏi thở dài “Từ xưa đến nay gần Vua vốn chẳng khác nào gần cọp.”
Thích Nam Kha cúi đầu liếc nhìn Đỗ Từ. Hắn là thần, bị Hoàng đế bỏ rơi bất kì lúc nào cũng là chuyện bình thường. Nhưng Đỗ Từ, thân là Vương gia, là con trai ruột của Hoàng đế Thục Thế, năm xưa cũng được cưng chiều nổi tiếng một thời, vậy mà vẫn bị nói bỏ liền bỏ, như thế so ra, y hình như càng thê thảm hơn mình thì phải?
Thích Nam Kha xụ mặt, hắn không biết cách an ủi người khác, nghĩ nửa ngày cũng chỉ biết cứng nhắc giơ tay lên vỗ vỗ vai Đỗ Từ.
Đỗ Từ “???”
Đỗ Từ “Có cái gì rơi lên vai ta sao?”
Thích