Thổ phỉ tên chết tên chạy, trong đó tên thủ lĩnh bị ngã ngựa lúc này vẫn đang hôn mê sùi bọn mép, có lẽ không thể tỉnh lại trong một chốc một lát. Trạm dịch bị cháy hơn nửa, khách khứa chỉ đành tụ năm tụ ba lại một chỗ sau chuồng ngựa để cùng nhau sưởi ấm, chống chọi qua đêm dài.
“Khách quan, khách quan!” Chưởng quỹ tìm được mấy người Thích Nam Kha, chắp tay cảm tạ “May nhờ ngựa của ngài thông minh, đạp ngã rào chắn chạy tới tìm tiểu nhị của chúng tôi. Tiếng hý của nó đã đánh thức tất cả mọi người, nếu không cũng không biết sẽ như thế nào nữa.”
Thích Nam Kha vỗ vỗ con ngựa đang thảnh thơi gặm cỏ của mình. Từ phó tướng đắc ý “Đây chính là một con ngựa vàng đốm trắng cực phẩm, có gì mà nó chưa từng thấy qua? Chuyện hôm nay ấy à, trong mắt nó còn chẳng bằng một cọng cỏ khô!”
Nghe thế, mọi người ai nấy đều tấm tắc ca ngợi, những đứa trẻ can đảm hơn một chút thì quây lại xem xét con ngựa hùng dũng to lớn.
Chu phó tướng vuốt râu, hỏi “Chưởng quỹ, chắc ông cũng biết lai lịch của đám người kia?”
“Đám người đó chiếm núi làm vua đã được hơn một năm nay rồi, lúc đầu bọn chúng chỉ là đánh cướp nhỏ, ăn quỵt cơm, đòi chút bạc lẻ, thi thoảng thì trộm con gà con dê trong thôn, chúng tôi ở đây cũng đã báo quan, tiếc là chỉ thấy người cầm tiền mà chẳng thấy người lên núi dẹp loạn bao giờ…”
Chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ “Xong rồi thì đám người kia càng ngày càng trở nên tham lam hơn, đến nay thì đã bắt đầu cướp bóc của cải của người qua đường. Có rất nhiều thương nhân đã không còn đi qua chỗ chúng tôi nữa rồi. Cái trạm dịch nhỏ bé này kinh doanh cũng khó khăn lắm. Mấy ngày trước, con tôi thật sự không nhịn được nữa, chỉ vào đám đến quỵt cơm mắng một trận còn bị bọn chúng chặt đứt cả chân, haizz…”
Chưởng quỹ chỉ vào tên tiểu nhị sợ đến tiểu cả ra quần “Đó là cháu tôi đấy, tới để hỗ trợ. Mà nó nhát gan lắm, phải trải qua chuyện này đúng là đáng thương mà…”
Chu phó tướng vừa nghe vừa nhíu chặt lông mày, nhìn xung quanh nói “Trạm dịch này là nơi người của quan phủ thường xuyên qua lại, thư từ cũng toàn thứ quan trọng cả, bình thường vốn là không cho người ngoài ra vào. Chỗ này gần Vương thành, ngoại trừ một gian phòng chung, dăm ba phòng hảo hạng thì những nơi khác đều là không lệnh bài không thể tiếp cận, vậy mà bọn chúng cũng dám tới ư?”
Chưởng quỹ buồn rầu ủ rũ “Ai nói không phải đâu? Thế nhưng trên thực tế thì chính là vậy đấy, bọn họ công khai xâm chiếm, ăn cơm của quan, cướp tiền của dân, tiểu nhân cũng không còn cách nào.”
Vị chưởng quỹ này cũng coi như là người tinh mắt, nhận ra nhóm người Thích Nam Kha không phải người thường, bèn ôm hi vọng hỏi “Mấy vị đại nhân đây là quan trong triều sao? Có thế giải quyết chuyện này không? Con của tôi vừa kết thù với chúng, hôm nay đã xảy ra chuyện này, qua mấy hôm nữa chắc chắn chúng sẽ lại tới đốt nhà phóng hỏa, không chừng đến khi ấy còn giết cả người! Cuộc đời này sao có chuyện ngày nào cũng phải sống mà đề phòng cướp bóc cơ chứ!”
Thích Nam Kha ra hiệu trấn an, còn chưa kịp mở miệng đã nghe người bên cạnh cất chất giọng trong trẻo lên nói “Đúng là nực cười!”
Mấy người quay đầu nhìn, Tiểu Vương gia Đỗ Từ lúc này đã đổi sang một bộ y phục tay rộng màu xanh, tóc dài dùng vải cùng màu tùy ý cột lại phía sau lưng, kết hợp cùng dây lưng màu ngọc bích và áo choàng lông hồ trắng, làm bật lên khuôn mặt hồng hào, mắt mũi thanh tú xinh đẹp. Y hừng hực khí thế, hếch cằm kiêu căng hỏi “Thông phán ở đây là người nào?”
Chưởng quỹ nhìn vị thiếu niên này phong thái khác thường, nghĩ đối phương chắc hẳn cũng không phải hạng công tử bình dân, bèn cung kính nói “Thông phán họ Khổng, Khổng Tiên Lăng.”
“Khổng?” Đỗ Từ dùng tiếng Đại Thịnh ngọng líu ngọng lo nhắc lại “Y có quan hệ gì với Khổng Thái sư trong thành Vĩnh Ca sao?”
“Vâng.” Chưởng quỹ gật đầu, tự nhủ người này biết rõ ràng như thế, quả nhiên là đại nhân trong thành mà! Thế là, ông ta càng cung kính hơn nói “Nghe đâu, trong đám con nối dõi của họ hàng nhà Thái sư, vị Thông phán này là người có tiền đồ nhất.”
“Tiền đồ?” Khóe môi đỏ hồng của Đỗ Từ cong lên, không buồn che giấu vẻ cười nhạo một chút nào “Cấu kết thổ phỉ, ức hiếp bách tính, ngươi thấy đây là tiền đồ sao?”
Chưởng quỹ đang khom mình hành lễ, nghe thế thì quỳ rạp xuống đất tạ tội, đồng thời tự lấy làm lạ nghĩ: Người thiếu niên này tuy không lớn tuổi lắm nhưng uy nghiêm hơn người, hẳn không phải con cháu nhà phú gia tầm thường. Thế nhưng nếu đã là thân phận cao quý, y tại sao phải đến đây ở trọ? Còn suýt chút nữa là mất mạng?
Thiếu niên lạnh lùng bật cười, giống như không coi ai ra gì, tự cho mình là nhất, thế nhưng lại khiến người ta không sao mà ghét nổi. Cái nụ cười nhạo kia, nếu như đặt trên mặt người khác sẽ có vẻ vô cùng độc ác, thế nhưng đặt trên mặt y lại làm cho người ta vô thức muốn gánh chung