Đỗ Từ đoán không sai. Sau khi đột nhập được vào thư phòng, hai người bọn họ không tìm được bất kì đầu mối hay bằng chứng gì từ đống sổ sách.
“Trong ngục có người hôm trước ta dẫn tới không? Chính là cái tên đeo khuyên bạc ấy?”
Thích Nam Kha lắc đầu.
Đỗ Từ cầm một tập thư trên tay, nội dung đều là mấy chuyện vụn vặn không đáng nói, quan trọng là không có một bức nào trong đó là thư qua lại với phủ Thái sư! Thích Nam Kha tiếp tục rút một quyển sổ ra khỏi giá sách, Đỗ Từ lật vài trang cũng vẫn không tìm được điều đáng ngờ.
“Có lẽ tên Thông phán này đã làm giả sổ sách.” Đỗ Từ nói “Nếu chỉ xem cái đống này, hắn đúng là một vị quan thanh liêm trăm năm khó gặp mà!”
Thích Nam Kha nhướn mày nhìn Đỗ Từ, giơ tay ra hiệu hỏi: Ngươi xem hiểu sổ sách sao?
Đỗ Từ hiểu ý hắn, đắc ý hếch cằm, mũi ngửa lên trời “Đã bảo ta là thương nhân rồi, có thể xem không hiểu ư?”
Hai người tìm tới tìm lui thêm một lúc, Đỗ Từ vừa tìm vừa lẩm bẩm hỏi “Nhìn ngươi cao lớn thô kệch thế này, sao lại bị câm cơ chứ? Ta vừa nghe hai người kia còn gọi ngươi thiếu gia? Thiếu gia mà lại như ngươi thế này á?”
Thích Nam Kha “…”
Thích Nam Kha cúi đầu nhìn thân hình của mình, không hề cảm thấy có gì không ổn. Binh lính trong doanh trại của hắn cũng đều như thế cả, nếu không sức khỏe không tốt, không đủ cường tráng, làm sao đánh trận? Vũ khí thường dùng của Thích Nam Kha là một thanh bảo đao làm từ sắt thô. Cả thân đao là một màu đen kịt, nặng đến ít người nhấc lên nổi. Quanh năm sử dụng một thanh đao như vậy, Thích Nam Kha tự nhiên cũng cơ bắp lên rõ rệt.
Bảo đao của hắn tên là Phong Nộ, vừa có thể công lại vừa có thể thủ, do khi đao lướt qua, lực gió mạnh mẽ khiến người tối sầm mặt mũi cho nên mới có cái tên này.
Lại nói, vì sao Thích Nam Kha lúc này lại tay không tấc sắt? Đó cũng là vì Phong Nộ quá mức nổi danh, cầm theo bên người dễ bị bại lộ thân phận, cho nên Thích Nam Kha đã đem đao giao cho binh lính cất giữ, đúng ngày quay về Vương thành, còn mình thì dẫn theo hai phó tướng tâm phúc đi trước.
Đỗ Từ quay lưng về phía Thích Nam Kha, thoăn thoắt kiểm tra hết một lượt giá sách. Khi thấy đối phương có biểu hiện không vui, y nói tiếp “Ta thấy võ công của ngươi rất tốt, chẳng lẽ là đại hiệp giang hồ?”
Thích Nam Kha “…”
Đỗ Từ nghĩ dù sao cũng không nghe được câu trả lời, rất phối hợp tự mình luyên thuyên “Đại hiệp giang hồ cũng tốt, tự do tự tại, chỉ là các ngươi lấy đâu ra tiền để tiêu vậy? Ta nghe mấy người kể chuyện nói, đại hiệp đi đến đâu cũng đều ăn thùng uống vại cả, hừ, rốt cuộc các ngươi kiếm tiền từ đâu thế hả?”
Thích Nam Kha “…”
Thích Nam Kha không ngờ Tiểu Vương gia này lại nói nhiều như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đưa tay rút mấy quyển sổ phủ bụi ra, tùy ý lật xem vài trang. Đống sổ này vừa nhìn liền biết đã lâu chưa có người động tới.
Hắn đứng dậy, đảo một vòng xung quanh. Thư phòng không lớn, xem ra không tìm được thứ gì có ích ở đây rồi.
Tiểu Vương gia không tìm được đồ, thất vọng phủi quần áo, nói “Nhưng mà,