Đại Hãn lần này cho người đi mời Tất Bố đến trò chuyện.
Còn Thụy Miên và Diễm Hạnh được đưa về lều trại.
Trung Phi là nam nhân nên ở lại nghe.
Thụy Miên nài nỉ đại hãn cho ở lại để xem tra khảo Tất Bố.
Dĩ nhiên là đại hãn không muốn tiểu công chúa của mình phải xem cảnh tra tấn máu me , nhưng khổ nỗi Thụy Miên cứ van xin nài nỉ , khóc lóc ỉ ôi đòi ở lại cho bằng được.
Đại Hãn hết cách , đau lòng không nhìn nổi đứa con gái mình nâng niu chiều chuộng rơi lệ trước mặt mình.
Đại Hãn đành nhìn sang Diễm Hạnh mong cô có thể giúp ông.
Diễm Hạnh nhìn thấy liền quay sang Thụy Miên.
" Thụy Miên , ở nước Sở ta biết làm một món bánh.
Có lẽ muột sẽ rất thích ! "
" Bánh gì ? "
" có một lần ta đi dạo chơi ngoài kinh thành , ta có thấy một người làm bánh bí đỏ tẩm mè nhân đậu.
"
" Vậy tỷ làm cho ta ăn đi ! "
" Vậy Miên Miên đi theo ta xuống bếp , ta sẽ làm cho muội ăn ! "
Thụy Miên chạy đến chỗ Đại Hãn.
" Con đi ăn bánh với Hạnh tỷ , chút nữa con sẽ quay lại thưa cha ! "
Đại Hãn chỉ cần thấy Thụy Miên chỉ rời đi đã rất vui.
Sau khi thấy Diễm Hạnh và Thụy Miên đi khuất , đại hãn quay sang với Thịnh Long Đế.
" Thật ngại quá , chuyện nhà của tôi lại khiến Thịnh Long Đế chê cười rồi ! "
" Chúng ta hai nước có tình giao hảo lâu năm , hai nước như xui gia lại còn là hảo bằng hữu.
Đã là hảo bằng hữu thì chuyện gì ắt có thể hiểu cho nhau "
" Cũng cảm ơn Diễm Hạnh công chúa đã giúp tôi đưa Thụy Miên đi , Miên Miên là đứa trẻ nghịch ngợm ! "
" Đứa trẻ nghịch ngợm lại khiến cho nhà thêm tiếng cười đùa vui vẻ ! "
Đại Hãn ra hiệu cho người đưa Tất Bố vào , Tất Bố cúi gằm mặt không ngước lên.
Vừa nhìn thấy Trung Phi đã không nhịn được đấm vào mặt hắn một cái.
Khóe môi có rướm chút máu.
Tất Bố cười khẩy , nhìn một lượt Đại Hãn và Thịnh Long Đế.
Rồi nhìn thẳng vào đại hãn.
" Hừ ! ta không chấp tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch ! Còn ngươi , có giỏi thì lên đấu với ta một trận.
Ai có bản lĩnh thì chiến đấu đến cùng , nếu ngươi thua , ngươi phải nhương giang sơn lại cho ta ! "
" Vậy nếu đại hãn ta thắng thì sao ? "
" Vậy...ta sẽ cam tâm chết dưới tay ngươi ! "
Đại hãn và Tất Bố đấu với nhau một trận , Thịnh Long Đế cũng không muốn quản chuyện nhà người ta , chỉ nói một câu rồi rời đi.
" Ngựa non háu đá , Đại hãn đã nhẫn nhịn ngươi nhiều lần rồi.
Ta về lều trại trước , hay là đại hãn cứ ở đây xử lí việc nhà vậy ! "
Sau đó Tất Bố và Đại Hãn đánh với nhau một