" Hạnh nhi , con làm gì mà say mê chăm chú quá vậy ? "
" Mẫu Hậu ! Người đến lúc nào mà không nói với con một tiếng ? Mấy người kia không ai vào bẩm báo sao ? "
" Là ta không cho chúng bẩm báo ! Mà con đang làm gì vậy ? "
" Con đang chép kinh bình an , cầu phúc cho Lưu Thành Ca Ca ! "
" Hả !? Bình thường con đâu để ý mấy thứ này...con già trước tuổi rồi đó Diễm Hạnh à ! "
" Mẫu Hậu....con cũng chỉ là chép kinh bình an thôi ! Con cứ cảm thấy bồn chồn nên chép để đỡ bất an.
Cũng là cầu cho chiến sự biên giới ! "
" Được rồi được rồi , ta không quản con.
Con biết nghĩ như vậy cũng tốt ! "
Vậy Tô Hoàng Hậu cứ ở đó ngắm nhìn con gái mình chép kinh , còn bản thân cũng xem một chút sách cổ.
Một lúc sau thì rời đi.
Ý Nhuệ không nhịn được đi lên trước.
" Công chúa....Đã quá giờ bữa trưa lâu lắm rồi , hay người dùng một chút đi , có được không ? "
" Ngươi đừng làm phiền ta ! "
Nguyệt Cầm lên tiếng thuyết phục.
" Hay là người dùng thiện một chút , rồi chút nữa chép tiếp.
Nếu Lưu Thành Công Tử biết nhất định sẽ xót thương người ! "
" Vậy...dùng một chút cũng được ! "
" Lên món đi ! "
Đám cung nữ , thái giám từng đợt từng đợt lên.
Nguyệt Cầm cầm một đĩa thức ăn để trước mặt Diễm Hạnh.
" Ngự trù mới có làm món cá chép chua ngọt , người thử xem có hợp khẩu vị hay không ? "
Diễm Hạnh ăn xong lại ngồi vào bàn định chép tiếp.
Ý Nhuệ tiếp tục bê một chén sữa tươi dưa lưới trân châu.
" Ban nãy ta ăn no rồi...!"
" Nô tì biết kiểu gì người sẽ chép từ giờ đến tối.
Sợ rằng người đói , hay người cứ dùng chén sữa tươi dưa lưới trân châu này đi , mùi vị thơm ngon ngọt ngào ! "
" Được rồi...ta ăn...ta ăn ! "
Diễm Hạnh ăn xong tiếp tục chép , Nguyệt Cầm ở bên cạnh hầu thay giấy và mài mực.
Rồi thay phiên cho Ý Nhuệ , hai ngươi họ thay