Liễu Tích Âm thừa dịp Ô Ân không chú ý, len lén nhìn nàng vài lần, cảm giác rất quen thuộc nhưng như thế nào vẫn không thể nhớ ra. Bắt gặp ánh mắt của Ô Ân nhìn lại, cúi đầu ngượng ngùng, nói:
"Cái kia, chuyện thành thân của chúng ta, có thể hay không kéo dài một chút!" Liễu Tích Âm có chút ngượng ngập nói.
"Nga! Đây là vì sao?" Ô Ân nghiền ngẫm nhìn nàng.
"Ta hiện tại sinh bệnh như vậy, cũng không biết có thể hay không khôi phục."
Kỳ thực không khôi phục cũng tốt, Ô Ân thầm nghĩ.
"Không có việc gì, ta sẽ không ghét bỏ ngươi." Lộ ra khuôn mặt đại đại tươi cười.
Liễu Tích Âm đỏ mặt nói:
"Nhưng là, nhưng là ta đối với ngươi không có gì ấn tượng."
Luyến tiếc khi dễ nàng, Ô Ân cho nàng một con đường lui.
"Được rồi , kia chờ ngươi quen thuộc ta lại nói."
Liễu Tích Âm thở dài một hơi, đột nhiên ý thức được, chính mình là vị hôn thê của hắn, lại như thế nào bị bán làm vũ nữ? Liền hỏi Ô Ân.
Ô Ân sờ sờ mũi, nên giải thích chuyện này như thế nào?
"Kỳ thực sau khi ta cùng với ngươi đính hôn đã vài năm lại không gặp, ngươi viết thư nói muốn tới tìm ta, nào ngờ đi qua địa phương kia vừa lúc xảy ra lũ lụt, ta phái người tìm ngươi tìm rất lâu cũng không tìm được..."
Thật thật giả giả nói bậy một phen, Liễu Tích Âm cũng không có hoài nghi nàng.
"Vậy ngươi như thế nào lại biết ta trong nhóm vũ cơ kia?"
"Trùng hợp đi ngang qua chỗ đó, không nghĩ tới tìm nửa ngày không tìm được, ngươi lại ở ngay dưới mắt ta." Ô Ân cảm giác năng lực nói dối của mình cần cấp bách đề cao.
"Kia ngươi biết ta họ gì tên gì, gia đình ở nơi nào, cha mẹ là ai chăng?" Liễu Tích Âm mong chờ hỏi.
Ô Ân đã hối hận, sớm biết vậy nên đổi cái lý do thăm dò nàng, hiện tại nàng ắt hẳn muốn biết nhiều ít cố sự đây! Trong lòng rơi lệ nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh trả lời.
Tên họ, không thể nói tên họ nàng là Liễu Tích Âm, vạn nhất ở Tây Hạ có gián điệp của Tống triều thì làm sao bây giờ, chẳng phải là đem Diệp Chiêu dẫn đến đây sao.
Gọi là Diệp Liễu Nhi! Phi! Nghĩ đến chuyện tốt như vậy, quyết không thể để cho cái họ Diệp kia chiếm được tiện nghi.
Tiên Nghê Thường! Quá diễm tục, một cô nương đứng đắn như thế nào lại gọi cái loại tên này.
"Trước đây ta đều gọi ngươi là Liễu Nhi." Ô Ân nghiêm trang nói dối.
"Liễu Nhi..." Liễu Tích Âm tinh tế hiểu rõ, hình như có một chút quen thuộc.
"Cha mẹ ngươi bởi vì chiến loạn nên sớm đã qua đời, ngạch...Sau đó ngươi ở nhờ nhà biểu tỷ, sau này biểu tỷ ngươi lập gia thất ngươi liền không ở lại nữa, vì vậy ngươi dự định đến tìm ta."
Ô Ân vừa nói vừa cân nhắc, hẳn là không có lỗ hổng nào quá lớn!
Nghe được cha mẹ chính mình đều song vong trở thành cô nhi, Liễu Tích Âm cảm xúc thoáng cái trở nên sa sút.
Nhìn thấy Liễu Tích Âm khổ sở, đầu Ô Ân cảm thấy phát đau, nếu không nói cha mẹ sớm qua đời, khẳng định Tích Âm sẽ muốn đi tìm cha mẹ, nói đi, lại hại nàng khổ sở.
"Đừng đau khổ, sau này có ta ở cùng ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc một mình." Ô Ân nói, lại đi đến ôm Liễu Tích Âm vào lòng.
Tuy rằng là thực sự ấm áp, nhưng là đột nhiên bị người ôm vào lòng ngực, thực sự có chút...có chút ngượng ngùng, cho dù đã đính hôn, nhưng nam nữ như vậy có phải hay không cũng có chút... không nhớ được nên hình dung cái hành vi này như thế nào, Liễu Tích Âm càng cúi đầu.
Thấy Tích Âm vành tai đều đỏ cả lên, Ô Ân có chút bất đắc dĩ buông tay ra, này trước đây cũng không thấy nàng dễ dàng xấu hổ như vậy.
"Kia, trước đây ta như thế nào xưng hô ngươi." Có lẽ biết tên sẽ nhớ lại được vài thứ.
Lại là một vấn đề nan giải, gọi A Thanh, không được!
"Ta gọi là Ô Ân!" Vừa nói, Ô Ân lấy ta dính vào ít nước trà viết tên mình lên bàn.
Liễu Tích Âm nghe xong, cảm giác lại rất xa lạ.
Này một buổi sáng, liền ở Liễu Tích Âm mười vạn câu hỏi vì sao đi qua.
Đổ đầy chén trà, một ngụm uống cạn.
Ô Ân nói từ sáng sớm, miệng đều muốn khô. Lại tới thời điểm ăn trưa, đang muốn phân phó hạ nhân làm ít đồ ăn phong vị Trung Nguyên đem đến, liền nghe thấy tiếng của người đi theo hầu nói:
"Nhị Hoàng tử, Ngân Xuyên công chúa tìm ngài."
Nha đầu kia lúc này tìm nàng làm cái gì? Không đợi nàng lên tiếng, Ngân Xuyên trực tiếp đã đẩy cửa đi đến.
Ngân Xuyên vừa vào cửa liền thấy Nhị ca ca nhà mình ngồi bên cạnh nữ tử kia vô cùng thân thiết, là cô nương Tống nhân kia, Ngân Xuyên kinh ngạc che miệng lại, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ tử nào mỹ mạo như vậy, tóc đen dài nồng đậm như là tơ lụa dệt thành, màu đen con ngươi giống như ngôi sao sáng trong trời đêm, ngũ quan xinh đẹp giống như hoa sen tuyết xinh đẹp không tỳ vết.
"Ngân Xuyên, ngươi lại không chào hỏi liền xông tới, sau này phụ vương thấy sẽ trách tội ngươi." Ô Ân bất đắc dĩ nói.
"Hừ, ta nghĩ tại sao ở phòng của ngươi như thế nào lại không tìm được ngươi, hóa ra là ở chỗ này tìm tiểu mỹ nhân." Ngân Xuyên đi tới trước bàn, cầm một khối bánh ngọt trên bàn.
"Hiện tại nha, toàn bộ vương cung đều biết, Nhị Hoàng tử không gần nữ sắc ngày hôm qua cư nhiên ôm một gã vũ cơ từ chỗ của Đại hoàng huynh đi ra." Vừa ăn bánh ngọt còn không quên chế nhạo nàng.
Ảnh hưởng lớn như vậy sao? Ngày hôm qua, do tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Liễu Tích Âm, tất cả mọi người như thế nào lại nói nàng không gần nữ sắc, nàng kỳ thực thích mỹ nữ nha. Ô Ân nghĩ.
"Nhị ca ca, ngươi cũng quá bất công, ngươi cho tới bây giờ còn không đi qua chỗ Thác Á tỷ tỷ." Ngân Xuyên muội muội tỏ vẻ khiển trách mãnh liệt.
Ô Ân gần đây đối với chuyện của Liễu Tích Âm lòng như lửa đốt, đối với chuyện của Thác Á đều lười đi, sau đó cũng miễn cho nàng khỏi phải đến thỉnh an, tính đến nay cũng thật là lâu không thấy con người này.
"Ôi chao? Ngươi trước đây không phải như ta đều không thích Thác Á sao, như thế nào hiện tại lại phản bội ta?" Ô Ân chả trách.
"Còn không phải ngươi cùng Y Nặc ca ca, cả ngày đều bận rộn đều không gặp được người, ta chỉ có chính mình dạo chơi, sau đó Thác Á tới ta liền có thêm bạn, Thác Á tỷ tỷ rất tốt, nào có như ngươi nói hỏng như vậy."
Ngươi vì cái này tình nghĩa